Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 180 : Hạo Nhi phát bệnh
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Lúc này tuy rằng tây phòng không tiếp tục truyền ra động tĩnh, nhưng phu thê hai người không có ngủ, mà nhỏ giọng tâm sự.
“Nương tử, ta có chuyện quên nói cho nàng biết." Hạng Tử Nhuận hơi buông mi nhìn người trong ngực.
"Chuyện gì cơ?" Tô Khả Phương hơi ngẩng đầu lên trực tiếp đón tầm mắt hắn.
"Ta vốn định qua đợt này sẽ đưa Phi Nhi và Đàm Tiểu Liên về Thịnh Kinh, nhưng Phi Nhi sống chết không đồng ý rời đi.”
Kiều Nhậm Phi nói hắn ta không phải họ Hạng, Hạng Tử Nhuận không có quyền quản hắn ta, đây cũng là sự thật.
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mang theo áy náy. Kiều Nhậm Phi không phải bào đệ của hắn, hắn không có biện pháp nào cưỡng chế bắt Kiều Nhậm Phi rời đi.
Biết Hạng Tử Nhuận khó xử, Tô Khả Phương hơi mím môi, lạnh lùng nói: ”Hắn ta đã không chịu đi, vậy thì để hắn ta dọn ra ngoài!"
Nhà này do cha nàng khi đó phân cho Hạng Gia, đã không nể mặt nhau, vậy Kiều Nhậm Phi không có tư cách ở đây!
"Ta cũng có ý này, nương muốn ta tìm miếng đất ở thôn Phong Quả cho Phi Nhi lợp nhà tranh. Nhưng mà Phi Nhi ở thôn Phong Quả ta thật sự không yên tâm. Ta định cho Phi Nhi một khoản tiền, bảo nó đến thôn Lâm An dựng nhà, Đàm Tiểu Liên là thôn dân thôn Lâm An, bọn họ ở thôn Lâm An sẽ không bị người khác bắt nạt.” Hạng Tử Nhuận đem tính toán của mình và nương nói cho Tô Khả Phương.
"Hắn ta không bắt nạt người khác là may lắm rồi!" Tô Khả Phương lạnh lùng nói, nhưng không phản đối cách làm của Hạng Tử Nhuận: "Nếu huynh và nương đều có ý này, vậy hãy để hắn ta đến thôn Lâm An ở đi.”
Chuyện Kiều Nhậm Phi hãm hại nàng, nàng mãi mãi không quên. Nhưng Kiều Gia vì bị Hạng Gia liên luỵ mà diệt tộc, hơn nữa Kiều Ỷ Nguyệt vì bà bà và Hạng Thần Tường mới mất tích. Dựa vào phần ân tình này, Tô Khả Phương không muốn để Hạng Tử Nhuận khó xử.
"Thật xin lỗi, làm cho nàng chịu ủy khuất." Hắn mang theo áy náy khẽ hôn đỉnh đầu nàng. Trong lòng vô cùng cảm động vì nàng thấu hiểu khổ tâm của hắn.
Nhưng, chỉ duy nhất lần này!
Có lẽ do vừa khỏi bệnh, tinh thần vẫn mệt mỏi, hoặc có lẽ vì Hạng Tử Nhuận nằm bên cạnh làm nàng yên tâm. Tô Khả Phương vừa dính vào giường liền ngủ thiếp đi. Im lặng, chăm chú nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của nàng một hồi, Hạng Tử Nhuận mới khẽ cong khoé môi, nhắm mắt.
Hai người đang ngủ say, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Lư Thị lòng nóng như lửa đốt gọi to: "Thần Hoằng, Phương Nhi —— "
"Bà thông gia, bà sao vậy?” Thấy Lư Thị bên gọi bên rơi nước mắt, tim Diêu Thị cũng treo ngược lên theo.
Lúc Lư Thị gọi câu đầu tiên Hạng Tử Nhuận đã tỉnh, không đánh thức Tô Khả Phương đang ngủ mà nhẹ nhàng ngồi dậy, ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Hạng Tử Nhuận, Lư Thị không đoái hoài tới Diêu Thị nữa, xông về phía trước cầm chặt cánh tay hắn, nước mắt ào ào rơi xuống, run giọng nói: "Thần Hoằng, nhanh, con mau qua khám cho Hạo Nhi, Hạo Nhi sắp không trụ được rồi!"
Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận cảm thấy lòng xiết chặt, còn chưa kịp mở miệng, Tô Khả Phương đã từ trong phòng chạy ra, mặt trắng bệch hỏi: "Nương, nương vừa nói gì, Hạo Nhi bị làm sao ạ?”
"Vừa đi vừa nói!" Hạng Tử Nhuận dẫn đầu ra ngoài, nhanh chóng tới Tô Gia.
Lư Thị đi phía sau vừa khóc vừa không mạch lạc nói với nữ nhi: "Chắc Hạo Nhi lây bệnh của ca ca con nên phát bệnh... Giờ cứ liên tục sốt cao co giật... Trình đại phu cũng bó tay, ca ca con bảo nương đi gọi con và Thần Hoằng qua nghĩ biện pháp, xem nên đưa Hạo Nhi đến y quán trên trấn... Hay đến huyện thành...”
"Nương đừng gấp, y thuật của Tử Nhuận cao minh hơn Trình đại phu, sẽ có biện pháp chữa khỏi cho Hạo Nhi." Tô Khả Phương miệng an ủi nương, trong lòng lại vì mình tùy hứng mà hối hận tự trách.
Nương nói Hạo Nhi vì bị lây bệnh của ca ca nên mới phát bệnh!
Nàng chỉ muốn gặp Hạng Tử Nhuận, không ngờ chẳng những làm mình và ca ca bị bệnh, giờ cả Hạo Nhi cũng liên luỵ. Nếu Hạo Nhi có gì nguy hiểm, vậy nàng và nguyên chủ thiếu thông minh khác biệt chỗ nào chứ?
Hạng Tử Nhuận vào Tô Gia, thấy Giả Thị đang ôm chặt Hạo Nhi co giật, còn Tô Khả Bân thì nhét cổ tay trái vào miệng Hạo Nhi, bị Hạo Nhi cho cắn chảy máu.