Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 62 : Vào huyện thành
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Hôm Tô Khả Bân trở về huyện thành, Tô Khả Phương vẫn giống mọi khi chuẩn bị vài hũ ruốc cá, chao cá lăng và mắm tôm để ca ca mang theo.
Mấy ngày sau, cuối cùng Tô Khả Phương và mọi người cũng đem tất cả khoai lang chế biến thành khoai lang phiến, trong đó phần lớn đã phơi khô cất vào bình.
Khoai lang phiến tuy đã phơi khô, nhưng rất dễ bị ẩm, cất vào bình dán kín mới không bị mốc hỏng.
"Phương Nhi, con thật sự muốn vào thành sao?" Diêu Thị thấy Tô Khả Phương cất vài bình khoai lang phiến, ruốc cá, chao cá lăng và mắm tôm bỏ vào bao vải, do dự một lát cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
"Nương, con không mang khoai lang phiến đưa vào thành, những ngày qua chúng ta không phải phí công cực khổ sao?" Tô Khả Phương cười nói: "Nương, nương yên tâm đi, con sẽ bình an trở về."
Phó Thần Tường muốn nói lại thôi, ca ca trước khi đi dặn dò hắn không thể rời khỏi thôn Phong Quả, nên dù hắn không yên tâm cũng không thể đưa đại tẩu vào thành.
Phó Nhậm Phi đứng một bên sắc mặt âm trầm nhìn Tô Khả Phương, không biết có phải đang trách nàng khiến cho nương hắn ta lo lắng hay không.
Huyện Hoài Đường cách thôn Phong Quả xa như vậy, sao Diêu Thị có thể một chút cũng không lo lắng: "Khoai lang phiến chúng ta cầm lên trấn bán không được sao con?"
"Nương, trên trấn không bán được giá tốt."
Tô Khả Phương miệng nói chuyện nhưng tay đã đem đồ đạc chuẩn bị xong đâu đấy, nàng về phòng thay quần áo khác rồi mới lại ra ngoài, thấy nàng mọi người đều ngẩn ra.
"Nương, lần này nương có yên tâm hơn không?" Tô Khả Phương xoay một vòng cười híp mắt, nói: "Bộ quần áo này mẹ con lục từ đáy hòm ra, là đồ ca ca con trước đây hay mặc."
Tô Khả Bân lớn lên giống Tô Bằng, dáng người tương đối cao lớn, bộ quần áo này ca ca mặc lúc khoảng mười mấy tuổi, Tô Khả Phương cao khoảng một mét sáu, mặc bộ quần áo này đúng lúc vừa vặn.
Nhưng phối hợp với gương mặt trẻ con của nàng, mọi người vẫn còn chút lo lắng.
"Con đã khăng khăng muốn đi, vậy thì nhớ cẩn thận một chút." Diêu Thị bất đắc dĩ thở dài.
"Có chút việc nên chậm trễ mấy ngày, khiến cho Triệu thúc Triệu thẩm lo lắng." Tô Khả Phương mỉm cười đáp.
"Tới là tốt, tới là tốt rồi!" Triệu Kính Tân nói xong lại nhìn nương tử mình nhắc: "Mẹ xấp nhỏ, Phương Nhi và Húc Đông đi cả ngày đường rồi, mau đi làm chút đồ ăn cho cho hai đứa."
"Triệu thúc, cháu và Húc Đông có mang theo đồ ăn đi đường, giờ không đói, nếu tiện, cháu muốn rửa mặt trước đã." Tô Khả Phương nói gấp.
Lần đầu tiên nàng ngồi xe ngựa, không ngờ sẽ xóc nảy như vậy, xương cốt toàn thân nàng sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, nàng muốn tắm nước nóng linh hoạt gân cốt trước.
"Phòng đã sớm chuẩn bị tốt cho hai đứa rồi, thẩm dẫn các ngươi đi." Dương Xảo Lan đưa con cho Triệu Kính Tân bế, dẫn hai người Tô Khả Phương vào nội viện.
"Triệu thẩm, biểu cữu thẩm có nhà không, chúng cháu có phải đến gặp ông ấy trước không ạ?"
Tô Khả Phương nghĩ mình tới cửa quấy rầy, không bái kiến chủ nhà hình như có chút thất lễ.
"Biểu cữu thẩm vài ngày mới trở về một lần, ngày thường đều ở lại tửu lâu, biểu cữu thẩm sớm bảo với thẩm rồi, chờ các cháu tới thì dẫn cháu đến tửu lâu ngồi một chút."
Nội viện có năm sáu gian phòng, Húc Đông vẫn ở gian phòng lần trước ở khi đến, mà Tô Khả Phương thì ở sát vách phòng vợ chồng Triệu Kính Tân.
Tô Khả Phương và Húc Đông tắm rửa xong trở về ngoại viện, Dương Xảo Lan đã bày trên bàn mấy món thịt rượu, Triệu Kính Tân vừa nhìn thấy bọn họ liền gọi bọn họ qua.
Dương Xảo Lan rất lâu không gặp Tô Khả Phương, có rất nhiều lời muốn nói với nàng.
Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, nghe Tô Khả Phương bởi vì làm khoai lang phiến mới trì hoãn ngày đến huyện thành, Triệu Kính Tân tràn đầy phấn khởi nói: "Phương Nhi, khoai lang phiến cháu mang đến đâu, mau để bọn ta nhìn thử một chút."
Tô Khả Phương cười từ trong bao vải cầm ra một bình khoai lang phiến, mở ra cho hai vợ chồng Triệu Kính Tân nếm thử.