Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 64 : Ước định miệng

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Cửa hàng này không lớn, lão bản đứng sau quầy cũng nghe thấy lời Tô Khả Phương, ngẩng đầu nhìn nàng.



"Không biết vị tiểu huynh đệ này có gì chỉ giáo?" Lão bản mỉm cười hỏi.



Vị lão bản này thoạt nhìn không đến 50 tuổi, khuôn mặt hòa ái dễ gần, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, khiến cho người ta cảm thấy rất thân thiết.



"Lão bản, có thể mượn chút thời gian nói chuyện được không?" Tô Khả Phương cười hỏi.



"Đương nhiên, mời đi theo ta." Lão bản rất thẳng thắn mang ba người lên tầng hai.



Tuy là tầng hai của cửa hàng, nhưng rõ ràng hẹp hơn nhiều so với tầng một, chỉ đặt một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế đẩu nhỏ.



"Địa phương nhỏ, mấy vị đừng thấy lạ, mời ngồi!" Lão bản khách khí nói.



"Lão bản khách khí." Mấy người Tô Khả Phương cười ngồi xuống.



"Tiểu huynh đệ, nơi này không có người khác, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng." Lão bản nhìn về phía Tô Khả Phương.



Nhìn ra lão bản là người trực tiếp sảng khoái, Tô Khả Phương cũng nói ngay vào điểm chính: "Lão bản, ta muốn cùng ngài nói chuyện làm ăn."



Tô Khả Phương nói xong nhìn Húc Đông ra hiệu, Húc Đông vội vàng đặt hai bình khoai lang phiến lên bàn tròn nhỏ. 



"Lão bản, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngàu, đây là khoai lang phiến chúng ta tự chế biến, muốn đặt bán ở cửa hàng ngài, không biết lão bản có thu không?"



Nghe Tô Khả Phương nói trực tiếp như thế, Triệu Kính Tân giật mình nhìn nàng, thấy nàng cười trấn an mình, mới ổn định tâm thần.



Phương Nhi không phải người lỗ mãng, nàng làm vậy khẳng định có đạo lý của nàng.
Lần này không đợi Tô Khả Phương mở miệng, Triệu Kính Tân liền giải thích nói: "Trịnh lão bản là người thành thật, từ đầu Phương Nhi đã đem khó khăn trong quá trình chế biến đề cập với ông ấy, ông ấy ra giá chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta, nếu chúng ta cùng ông ấy mặc cả có vẻ quá không biết điều."



"Hóa ra là như vậy!" Húc Đông đầy kính nể nhìn Triệu Kính Tân: "Triệu thúc, thúc thật lợi hại, chuyện như vậy mà cũng nhìn ra."



Nghe Húc Đông khen, Triệu Kính Tân bắt đầu ngại ngùng, ông vò đầu cười nói: "Trong khoảng thời gian này biểu cữu dạy thúc không ít thứ."



Nghe Triệu Kính Tân phân tích, Tô Khả Phương hơi kinh ngạc.



Thời gian Triệu thúc đến huyện thành không dài, nhưng được biểu cữu Triệu thẩm đích thân dạy dỗ thật sự thay đổi rất nhiều.



"Phương Nhi, không còn sớm nữa, chúng ta trực tiếp đến "Khách mãn lâu" nhé?" Triệu Kính Tân nhìn sắc trời, nói.



Tô Khả Phương nhớ tới lời Dương Xảo Lan nói biểu cữu thẩm ấy muốn gặp nàng, nên không cự tuyệt: "Được ạ."



"Khách mãn lâu" tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất huyện thành, cách tiệm bánh kẹo Trịnh Vĩnh có chút xa, ba người đi bộ rất lâu mới tới.



Lúc này chính là giờ cơm trưa, cửa trước tửu lâu rất đông khách, Triệu Kính Tân dẫn theo Tô Khả Phương và Húc Đông ra cửa hông, để người giữ cửa đi thông báo rồi mới vào. 



Người giữ cửa nhận ra Triệu Kính Tân, nếu không phải thấy phía sau ông còn dẫn theo người, thì cũng không cần thông báo.



Người giữ cửa trở lại rất nhanh, Triệu Kính Tân cám ơn hắn sau đó quen đường quen lẻo dẫn Tô Khả Phương và Húc Đông tới gian phòng tiếp khách phía sau tửu lâu.



Lúc này biểu cữu Dương Xảo Lan - Dương Thành đã chờ sẵn ở đó, Dương Thành là lão nhân khoảng 60 tuổi, ông mặc một bộ trường bào vải mịn màu xanh hơi cũ, đôi mắt lão luyện trải qua tang thương khảo nghiệm mà trở nên cơ trí.



Từ lúc Tô Khả Phương vừa bước vào ông ấy đã không dấu vết đánh gia nàng, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa: "Vị này chắc hẳn chính là Phương Nhi cô nương?"