Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 71 : Tiểu nhân đắc chí
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Tô Khả Phương trầm mặt: "Hạng Tử Nhuận, huynh dám theo dõi ta!"
Còn nữa, rõ ràng tên khốn này nói muốn rời khỏi núi hơn nửa tháng, còn không biết xấu hổ trả đũa.
Ý cười trên môi Hạng Tử Nhuận thu lại, nữ nhân đáng chết này vậy mà không phủ nhận.
Thấy nàng tức giận nhìn mình đăm đăm, so với hắn còn tức giận hơn, Hạng Tử Nhuận cảm thấy mình đúng là tự làm tự chịu.
Rõ ràng vừa nãy thấy nàng rất lạnh nhạt với Đàm Trọng An, căn bản không có ý gì với hắn ta, chỉ có Đàm Trọng An đơn phương, vậy mà cứ ngứa mồm nhất định phải nói ra trêu tức nàng, giờ thì tức giận trút hết lên mình.
"Ta không rảnh như vậy, trùng hợp bắt gặp thôi." Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng giải thích.
Nếu như hắn không giải thích, chỉ sợ nha đầu này sẽ dùng mắt đâm chết hắn.
"Hừ, thật là quá khéo ấy nhỉ?" Tô Khả Phương không nóng không lạnh hừ lạnh, đanh mặt ngồi xuống ghế.
"Tính tình vẫn còn nóng lắm!" Hạng Tử Nhuận cười đi tới, ngồi xuống đối diện, nhìn nàng chằm chằm.
"Nhìn gì vậy?" Tô Khả Phương bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên.
"Mặc nam trang cũng rất đẹp, khó trách Đàm Trọng An nhìn chằm chằm không rời mắt." Giọng hắn trêu tức, chẳng qua nếu Tô Khả Phương tỉ mỉ lắng nghe, nhất định có thể từ giọng hắn lọc ra mấy phần vị chua.
Hắn vừa nói xong, Tô Khả Phương liền đạp tới: "Miệng chó không phun được ngà voi!"
Nàng thật vất vả mới rũ sạch quan hệ với Đàm Trọng An, tên khốn này còn nhất định nhắc đi nhắc lại chuyện xưa.
Lần này Hạng Tử Nhuận không tránh, mà trực tiếp dùng chân kẹp chân nàng lại, Tô Khả Phương tiến không được lùi không xong, mặt đỏ bừng vì tức.
"Buông ra!" Nàng thẹn quá hoá giận trừng hắn.
"Không buông!" Hắn cười ranh mãnh, hắn thích nhất là bộ dạng xù lông, tức xì khói của nàng.
"Không mau buông ra?" Nàng thở phì phò.
Thật vất vả Tô Khả Phương mới phun được miếng chân giò kẹt trong cổ họng ra, chỉ vào thức ăn trên bàn, vừa sợ vừa giận nói: "Huynh đừng bảo với ta, những món ăn này là huynh trộm từ "Khách mãn lâu" về nhé."
Sinh ý của "Khách mãn lâu" tốt như vậy, khách đến ăn cơm đều phải xếp hàng, tên khốn này đi có một lát đã về rồi, nàng phải sớm đoán được mới đúng.
Nếu đổi lại là người khác, nàng sẽ không tức giận như thế, nhưng vừa nghĩ tới Hạng Tử Nhuận đến tửu lâu trộm thịt trộm rau, Tô Khả Phương cảm thấy mình không thể nào tiếp thu được.
Trong tiềm thức của nàng, hắn không phải loại trộm vặt móc túi.
"Ta không ăn nữa." Nàng ném đũa xuống bàn, đứng dậy.
Hạng Tử Nhuận kéo nàng lại, tức giận hỏi: "Ai bảo thức ăn này do ta trộm?"
"Chẳng lẽ đúng không?" Nàng trừng mắt, rõ ràng không tin hắn.
"Tất nhiên không phải, bạn ta có giao tình với thiếu đông gia "Khách mãn lâu", ăn mấy bữa cơm còn chưa đến mức phải đòi tiền." Hắn không so đo với nàng, kiên nhẫn giải thích.
Vậy mà nữ nhân này dám không tin tưởng hắn, sau này phải chậm rãi dạy dỗ!
Nghe thấy từ "Thiếu đông gia", đột nhiên Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cơ bản đã tin tưởng.
Nghe Dương Thành nói, Lý Trì mới đến huyện thành mấy ngày, nếu không phải bạn tri kỉ, sao có thể biết thiếu đông gia "Khách mãn lâu" đến huyện thành?
Thấy sắc mặt nàng hoà hoãn, Hạng Tử Nhuận mới kéo nàng ngồi xuống, nói: "Sắc trời không còn sớm, mau ăn xong rồi còn trở về nữa."
Giọng nói ấm áp khiến tim Tô Khả Phương có chút loạn nhịp.
Tuy nàng không tình nguyện thừa nhận, cũng nhiều lần nhắc nhở mình không nên tới gần hắn, nhưng mỗi lần gặp hắn, lòng sẽ không khống chế mà quyến luyến hắn nhiều hơn, nàng phải làm sao đây?
Thấy nàng không động đũa, mà không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, Hạng Tử Nhuận chớp mắt, đột nhiên dí mặt đến gần nàng.
"Huynh làm trò gì vậy?" Tô Khả Phương bị khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mặt làm giật nảy mình, theo bản năng giơ tay lên chặn.