Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 72 : Tin tưởng?

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Hạng Tử Nhuận kéo tay nàng xuống, gương mặt tuấn tú đùa cợt xích gần thêm, cách mặt nàng gần trong gang tấc liếc mắt đưa tình: "Ngồi gần thế này mới nhìn rõ nè."



"Ai thèm nhìn huynh chứ?" Mặt Tô Khả Phương nóng lên như bị bỏng vội rút tay ra khỏi tay hắn.



Bị hắn trêu chọc như vậy, cảm xúc vừa dâng lên trong lòng nàng đã sớm bị thổi tới sao Hoả luôn rồi.



"Sắc trời không còn sớm, ta phải về đây." Nàng nói xong liền đứng lên muốn đi ra ngoài.



"Chờ một chút!" Hắn đưa tay kéo nàng lại.



"Buông ra, đừng quên ta là phụ nữ đã có chồng!" Nàng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn tay hắn.



Thấy nàng cố gắng phân rõ giới tuyến với mình, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, sao nha đầu này lần nào cũng chậm nửa nhịp vậy? 



"Nếu ta nói ta không ngại thì sao?" Hắn cố ý khinh bạc đưa ngón trỏ ra ngãi ngãi cằm nàng, giả bộ phóng túng, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào mắt nàng. 



"Ta để ý!" Tô Khả Phương đẩy bàn tay thiếu quy củ của hắn ra, lườm, biết hắn cố ý đùa nàng.



Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng khôi phục tinh thần phấn chấn, Hạng Tử Nhuận mới thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: "Ta có chính sự muốn nói với cô."



"Chuyện gì?" Nàng tà nghễ liếc hắn.



"Nhắc nhở ca ca cô cách xa Diệp Mậu Dương một chút." Mặt Hạng Tử Nhuận đột nhiên rất nghiêm túc.



Tô Khả Phương hơi nhăn lông mày: "Diệp Mậu Dương là ai?"



"Viện trưởng thư viện Tử Phong."



Tô Khả Phương biến sắc: "Tại sao phải cách xa ông ta, Diệp Mậu Dương có thân phận gì?"



"Cô đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại khuyên ca ca cô cách xa ông ta ra, ông ta không phải hạng người tốt đẹp gì đâu." 




Dương Gia, đám người Triệu Kính Tân thấy Tô Khả Phương trở về, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.



"Phương Nhi, cháu nói tối mới về, nhưng không ngờ cháu về trễ như vậy."



"Tiểu thư, ngày mai phải trở lại trấn, cần mang thêm gì về không ạ? Giờ ta đi mua còn kịp." Húc Đông nói.



"Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng, nhưng cháu muốn ở lại thành thêm một ngày nữa." Tô Khả Phương cân nhắc nói.



Hạng Tử Nhuận nói phải cách xa Diệp Mậu Dương, vậy chắn chắn ông ta có vấn đề, không nhắc nhở ca ca một tiếng, nàng không thể yên tâm trở về.



Việc liên quan đến viện trưởng thư viện Tử Phong, vì lý do an toàn, Tô Khả Phương không đến thư viện tìm Tô Khả Bân, mà tối hôm sau ở chân núi chờ ca ca. 



"Phương Nhi, sao muội còn chưa trở về trấn, đêm hôm khuya khoắt một mình muội chạy đến đây làm gì? Rất nguy hiểm đó muội có biết hay không?!" Tô Khả Bân vừa gặp muội muội mình liền khiển trách.



"Ca, muội có việc nhất định phải nói cho ca, ngày mai muội sẽ về trấn." Tô Khả Phương ngắt lời Tô Khả Bân, đến gần tai ca ca thấp giọng nói.



Tô Khả Bân nhướng mày: "Muội nghe ai nói chuyện này?"



"Ca, ca đừng quan tâm là ai nói, muội chỉ không muốn muốn ca xảy ra chuyện!" Tô Khả Phương nhìn ca ca, nhỏ giọng nói.



"Phương Nhi, chắc chắn muội bị lừa, việc này ca sẽ không tin!" Tô Khả Bân xụ mặt trảm đinh đoạn sắt nói.



Cũng không biết ai cố ý nói huyên thuyên trước mặt muội muội, làm xấu danh dự Diệp viện trưởng.



"Ca, người nọ sẽ không gạt muội!" Tô Khả Phương thấy ca ca quả nhiên giống trong dự liệu, không chịu tin tưởng mình, dừng một lát, giọng mang cầu khẩn nói: "Ca, mặc kệ ca tin hay không tin lời muội, muội chỉ hi vọng ca có thể cẩn thận chú ý mọi việc, có được không?" 



Nàng biết muốn ca ca lập tức hoài nghi Diệp Mậu Dương là chuyện không thể, chỉ có thể lùi một bước, nhắc ca ca lưu tâm một chút để không dễ dàng bị người khác mưu hại. 



Tô Khả Bân nhìn mặt muội muội nghiêm túc, cảm thấy hơi nghi ngờ, muội muội không phải loại người chuyện bé xé ra to, nàng trịnh trọng chạy tới nhắc nhở chính mình như vậy, có phải do thật sự phát hiện điều gì hay không?