Hận Yêu
Chương 22 :
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Rút Khỏi Thương Trường
Chị Gái “Mèo Hiếm” Ghé Thăm
Cô cúi đầu đi vào nhà lặng vào nhà. Ngồi trên chiếc nệm sofa rồi khẽ lấy điều khiển bật tivi lên. Chiếc tivi cả tuần chỉ có đúng 1 kênh hoạt hình duy nhất cho cậu con trai xem. Đúng là chỉ có anh mới làm được cái chuyện nực cười đó. Tivi bật lên, khoảng chừng một tiếng cô xem hoạt hình. Thật ra giờ trong nhà cũng chẳng có gì để làm. Vừa xem, cô vừa nhìn chung quanh nhà suy nghĩ . Nếu lỡ anh không trở về nữa có lẽ vài ngày sau, cô và cậu con trai cũng thu dọn đồ để ra kkhỏi đây. Một hồi ngẩn ngơ, bỗng nhiên tivi tự động chuyển sang kênh thời sự tin tức nóng.
“Sau hơn một tuần vắng bóng, Chủ Tịch Hạ Đình Thiên của tập đoàn lớn Hạ Gia đã xuất hiện trở lại. Sau nhiều sự cố xảy ra, hôm nay anh chính thức họp báo , ký kết và chuyển nhượng lại cổ phần cho Phó Chủ Tịch của anh, Trịnh Thần Nghiêm. Và tuyên bố sẽ rút khỏi thị trường khốc liệt hiện nay.” – Cô MC Lan Trân xinh đẹp nói.
“Thật lạ đúng không Lan Trân, một người tài giỏi như Hạ Đình Thiên mà cũng có ngày phải rút khỏi giới thị trường” – Cô MC Thúy Quyên nói thêm.
“Theo một nguồn tin chính xác thì là do vụ việc một tuần trước, lúc truyền thông đang bấn loạn vì anh mất tích chưa nguôi. Thì ngay sau đó, trong công ty của anh xuất hiện một Quỹ Đen lớn. Không những khiến cho tài chính của công ty anh bị thất thoát nặng nề. Mà còn khiến tất cả các nhà đầu tư liên kết với công ty đều rút lui khỏi dự án mới. Mọi người đều hiểu nhầm chính anh là người đã ôm gọn Quỹ Đen chạy trốn. Nên cổ phiếu công ty thụt giảm quá nặng nề, Ảnh hưởng cả cho Tổng công ty bên Mỹ của chị gái anh - Hạ Đình Thu” – Lan Trân khẽ nói với Thúy Quyên.
“Nhưng, đến nay, cục điều tra đã phát hiện chính xác người thành lập Quỹ Đen chính là Giám Đốc Điều Hành Nguyễn Ngọc Khang” – Thúy Quyên quay sang Lan Trân.
“Tuy vậy. nguồn tin cho biết thêm, trong công ty đã thất thoát quá nhiều nên cách giải quyết duy nhất mà anh nghĩ ra là bán cổ phần.” – Lan Trân nói.
“Dù sao thì tôi cũng rất tiếc nuối khi một Nam Thần như vậy mà giờ sẽ không còn xuất hiện trong các bản tin của chúng ta nữa “. – Thúy Quyên khẽ cong môi tiếc nuối.
“Đó có lẽ là niềm tiếc nuối chung của các cô gái đang xem bản tin này “ – Lan Trân khẽ bật cười. “Giờ thì mời mọi người cùng xem cuộc họp báo lớn này”.
“Và cùng ngắm thần tượng của chúng ta trước khi anh rút khỏi thị trường kinh doanh “ – Thúy Quyên mỉm cười.
Thật là không thể tin vào mắt mình là anh đang ký xác lệnh giao mọi thứ lại cho Thần Nghiêm. Chuyện Quỹ Đen của công ty do Giám Đốc Điều Hành làm ra chẳng lẽ là khởi xuất từ sự việc bạn gái anh ta bị đuổi xuống phòng nhân sự. Nhưng dù cái Quỹ Đen đó có lớn đến đâu. Nếu anh muốn giải quyết đau phải là chuyện có thể làm khó anh. Anh thật sự là từ bỏ mọi quyền hành. Không hiiểum trong đầu người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì. Cô suy nghĩ thẫn thờ đi lại trước cái ghế sofa ở phòng khách.
Vì người ra đi lặng lẽ …. Vì người ra đi để anh đớn đau ….
Hằn sâu vết thương riêng mình anh thôi …
Không còn ai bên đời nữa … Không còn ai chia nỗi buồn …
Không còn ai chia khoảnh khắc sướng vui ngọt ngào ….
Dù lòng vẫn biết là thế... Mà vì sao anh vẫn không thể quên
Anh không thể quên được người....”
Ngoài trời đang mưa tí tách , Tiếng hát dịu nhẹ du dương hòa quyện vào với đêm mưa. Khiến cô xiết chặt vòng tay lấy anh nhiều hơn.
“Ngày đó, em ra đi … không nói một lời … Lặng lẽ ôm trọn mọi thứ. Em nghĩ anh cảm thấy ra sao?”.
Nước mắt lại như vậy, khóc nấc lên. Cô không biết nói gì hơn. Nggoài việc úp mặt vào lồng ngực anh mà khóc. Nhịp đập trái tim tương đồng, cô biết anh cũng rất đau đớn. Không kém cạnh nỗi đau trong cô. Cô biết tất cả là lỗi do cô. Mọi thứ đều bắt đầu từ cô.
“Anh đã đến sân bay, khi đó” – Anh khẽ hôn lên trán cô , nhấc nhẹ khóe miệng. Nhắm khẽ đôi mắt trong tiềm thức. “Không chỉ là ở sân bay” – Anh ôm chặt lấy cô như chưa bao giờ muốn rời xa vậy. Cô ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn anh, chỉ thấy anh nở một nụ cười nhạt. Sau đó lại ôm xiết lấy cô như không có chuyện gì. Một hồi , đánh tan những suy nghĩ trong cô là một tiếng sấm lớn ngoài trời. Cơ thể cô theo đó giật thót. Anh biết trước là cô sẽ như thế. Vòng tay vẫn đan chặt cơ thể cô không để cô quá sợ hãi mà run lên. Thật giống anh ngày đó.
…………………………………………………..