Hận Yêu
Chương 23 :
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Ngày Tháng Hạnh Phúc
(“Đình Thiên! Anh làm gì ở đây?” – Trời mưa tầm tã , Cô gái bé nhỏ, cầm chiếc ô ngó nghiêng thân hình đang ngồi trước cửa nhà cô.
“Lệ Băng!” – Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô. Đứng vội dậy, gọi tên cô. Sau đó, bám mạnh lấy bờ vai cô, anh đưa nhẹ cơ thể ôm chặt lấy cô. Nước mắt anh cứ thế không chịu được rớt xuống vai cô. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh rơi những giọt lệ đau lòng.
“Đình Thiên! Anh làm sao thế? Sao lại ngồi ở đây? Người anh ướt hết rồi! Đi vào nhà đi anh!” – Cô hỏi han lo lắng một hồi, khẽ kéo tay anh tính bước vào nhà.
“Anh, không muốn vào đó! “- Anh chặt tay cô . Sau đó, kéo vội cô lại cơ thể anh “Anh chỉ muốn ở bên em thôi” – Vòng tay vẫn không chịu xa rời cô dù chỉ một chút “Xin em, dù sao này có ra sao, cũng không được rời xa anh” câu nói khiến cô khẽ mỉm cười nhắm đôi mắt mãn nguyện trong hạnh phúc
Bỗng một tiếng sét đánh xẹt qua tai. Khiến cô giật thót lấy cơ thể “Đình Thiên, Đình Thiên, vào nhà đi! Em sợ lắm !” – Cô run rẩy nói. “Đi mà!” – Một bàn tay cô nắm lấy bàn tay anh đưa lên xoa xoa, đôi môi nhỏ bé chu lên với con mắt sợ sệt xen lần thỉnh cầu.
“Chỉ có những ai làm chuyện xấu mới sợ sấm sét như em thôi “ – Anh thấy cô như vậy , đôi môi ẩn hiện một nụ cười nói mỉa .
“Không phải thế, là do em quá nhạy cảm “ – Cô vứt nhẹ bàn tay anh xuống, cong môi quay đi “anh không vào thì thôi!”.
“Dám bỏ anh mà đi hả?” – Anh thấy vậy đẩy khẽ cô quay lại , lấy vòng tay mình bất chợt bế cô lên. Chiếc ô trên tay cô theo đà mà rớt xuống. Anh vừa bế cô vừa chạy thẳng vào ngôi nhà.
“Đình Thiên! Anh bị điên rồi, làm em ướt hết rồi nè ! Haha!” – Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng quậy trong vòng tay anh. Đôi môi cô mỉm cười hạnh phúc cùng những giọt mưa tí tách rơi xuống cơ thể hai người.
Chạy một quãng nhỏ hạnh phúc , Hai người vui vẻ bước vào nhà. Trong thể người ướt sũng. Bà quản gia chuẩn bị giúp anh một bộ ngủ để đi tắm. Mỗi người một phòng tắm riêng. Bỗng , tiếng hét của cô trong phòng khiến anh giật bắn người chạy vội sang . “Em làm sao thế?” – Anh gõ cửa phòng tắm của cô khẽ nói.
“Anh không được vào! , gọi thím Hoa Giới dùm em!“ – Cô dõng dạc nói lớn trong sợ sệt.
“Thím Hoa Giới đi ngủ rồi!” – Anh thản nhiên nói. Thấy cô không nói gì anh khẽ đẩy cửa “Lệ Băng, em làm sao? Nói đi, không anh phá cửa đấy” – Lực đẩy cửa cứ mạnh dần.
“Em không cần nói gì cả, đừng vì người khác nữa!” – Anh thấy cô đôi mắt long lanh , khẽ nói thêm “Đã đến lúc anh phải kết thúc mọi chuyện. em phải hứa, sẽ không dễ dàng rời xa anh nữa” .
Câu nói này, cuối cùng cũng phải nghe. Cô ôm chặt lấy anh. Gật gật trong hàng lệ chảy xiết, tiếng khóc nấc lên không ngớt.
Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây
Đừng xa em đêm nay đêm rất dài
Vòng tay em cô đơn đêm khuya vắng nghe buồn hơn
Con tim em khát khao yêu thương.
Đừng xa em đêm nay hãy nói anh sẽ ở đây
Đừng để em một mình nơi chốn này
Hãy ôm em trong tay cho em biết anh cần em
Và hãy nói anh vẫn yêu em.
Điệu tăng gô buồn cất lên nhẹ nhàng, anh và cô hòa nhịp trái tim và đôi chân bên nhau. Những lời hát cứ như chảy xiết vào trái tim cô. 14 năm qua, trái tim cô đã bao lần lặng thầm hòa quyện trong câu ca này. Cô rất sợ, vòng tay cứ đan xiết lấy anh. Bờ môi anh cứ chạm sâu vào lồng ngực cô. Hai người giống như hai mà một. cứ thế yêu thương cho dù không cần biết ngày mai sẽ ra sao.
…………………………………………………..