Hạng Gia Đại Thiếu
Chương 53 : Khúc mắc
Ngày đăng: 13:03 30/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khi Tam gia đuổi tới H quốc, trời đã tờ mờ sáng. Vì muốn có thể nhìn thấy đứa nhỏ thương yêu của mình sớm, hắn không tiếc vận dụng quan hệ, mượn một cái trực thăng bay thẳng đến sân thượng của khách sạn.
“Đông Đông?” Cửa vừa mở ra, Tam gia liền nhìn thấy Đông Đông nhà mình co rúm trên ghế sa lông, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim không khỏi nhói lên một cái, hắn từng bước đến trước sô pha, cẩn thận vươn tay ôm lấy Hạng Viễn, “Đông Đông đừng sợ, anh đến rồi.”
“Ừm.” Hạng Viễn lấy lại tinh thần, rúc vào trong lòng ngực hắn.
“Đông Đông, chỉ là một Ninh Vân Trạch mà thôi, em không cần sợ thành như vậy.” Tuy mơ hồ biết về “cảnh trong mơ” của Hạng Viễn, nhưng Tam gia không đích thân trải qua giống như cậu, cho nên vĩnh viễn không ngờ được hành vi đuổi cậu về M quốc năm xưa sinh ra ảnh hưởng tâm lý lớn cỡ nào.
Tự ti, nhạy cảm, thiếu tín nhiệm với mọi người, không phải Hạng Viễn không biết những cái đó là khuyết điểm, song có loại chuyện một khi trải qua, cả đời cũng sẽ không quên.
“Đông Đông…” Nhận thấy cảm xúc đứa nhỏ không ổn định, ngoại trừ gắt gao ôm ấp cùng nhẹ nhàng an ủi, Tam gia thực không có biện pháp nào khác.
“Quân Niên, hắn biết rất nhiều chuyện của tương lai.”
“Thì sao?”
“Anh, anh…” Hạng Viễn lắp bắp một lúc lâu, không dám tin mà nói, “Anh không sợ hắn sao?” Hắn chính là trọng sinh, trí nhớ lại tốt không gì sánh được, ngay cả vụ ô nhiễm sữa ngoại cũng có thể nhớ chuẩn xác cả thời gian. Mặt khác, nếu không có được lợi ích, chẳng lẽ Bá Tường và Tiết Lâm lại chịu nghe lời hắn sao?
“Một thằng nhãi tầm tuổi em thôi, có gì phải sợ?” Tam gia nhéo nhéo chóp mũi cậu, buồn cười nói.
“Hắn không giống em! Hắn mang theo ký ức của tương lai. Anh xem, tay hắn cũng duỗi đến H quốc rồi, ai biết hắn lại có cái mưu đồ gì cơ chứ.”
“Em coi thường mình quá, Đông Đông,” Tam gia nhìn cậu, tỏ vẻ không tán đồng, “Có lẽ Ninh Vân Trạch rất lợi hại, nhưng có thêm trí nhớ của kiếp trước thì sao? Thế sự nào phải là bất biến, yếu tố mấu chốt quyết định thành bại chưa bao giờ nằm ở việc tiên tri, mà ở quyền thế, mưu tính cùng với lòng người.”
“Nhưng không phải hắn đã thành công ám hại Ninh gia một lần rồi sao?”
“Chỉ là trò vặt vãnh thôi, không cần để ở trong lòng.”
“Thế nhưng…”
Tam gia thấy cậu liên tiếp đâm đầu vào ngõ cụt, không thể không ôm lấy mặt cậu, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Đông Đông, đầu tiên em cứ thả tim về lại lồng ngực đi, đừng nói hiện tại Ninh Vân Trạch không dám động vào em, mà dù hắn có muốn động, cũng phải hỏi ý anh trước. Anh không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng bất cứ kẻ nào muốn lấy mạng em, đều phải bước qua xác của anh đã.”
Ha ha, Hạng Viễn nhìn hắn, cũng muốn cảm động lắm, nhưng cứ nghĩ đến kết cục bị xe đâm chết ở kiếp trước, cậu lại không cảm động nổi.
“Thật à?”
“Thật.”
Mày đã không muốn đi thì còn ở đây kể khổ với tao làm cái mẹ gì! May là gần đây tâm trạng Hạng Viễn không tốt cho nên sức sống không được dạt dào, nếu là bình thường, phỏng chừng Hạng đại thiếu gia đã sớm đạp cho tên nhóc kia một phát.
“Anh, anh đừng hiểu lầm, chẳng qua em bị người đại diện của hắn gọi điện đến làm phiền, nên mới tìm anh thương lượng.”
“Được rồi, mày muốn đi thì đi đi,” Hạng Viễn xoa xoa mặt, chậm rãi xoa cho bực bội trong lòng rớt xuống, “Tuy hành động lúc trước của Tiết Lâm không đúng, nhưng mấy tháng ở chung, hắn là người như thế nào có lẽ mày cũng rất rõ ràng.” Thế sự vô thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì? Không bằng quý trọng hiện tại trước mắt mình đi.
“Em sẽ cân nhắc kỹ,” Phương Trác gật đầu, sau lại uể oải nói, “Anh, em không muốn có quan hệ đặc biệt với đàn ông! Anh nói xem, em có còn thẳng không?”
Người ta vừa bị thương mày đã lo lắng bồn chồn, giờ lại còn hỏi mình có thẳng hay không? Hạng Viễn mặc kệ đối phương, thản nhiên mà ném xuống một câu, “Biến!”
Phương Trác biến đi trong xoắn xuýt, Hạng Viễn nghiêng người dựa vào lưng sa lông, cong môi cười cười.
“Cười cái gì mà vui vẻ thế?” Từ sau khi đón Hạng Viễn trở về, Tam gia không dám xa nhà quá lâu, chỉ cần có thời gian rảnh, liền ở lại bên cạnh cậu.
Thế nhưng cái khúc mắc kia, thật sự rất khó tháo gỡ, trước đây không phải Tam gia chưa làm công tác tư tưởng cho Hạng Viễn, thế nhưng bóng ma trong lòng cậu quá sâu, rất khó mà xóa nhòa được.
“Hình như Tiểu Phương có ý với Tiết Lâm.”
“Hửm?” Tam gia nhíu mày, hoàn toàn không hứng thú với đời sống tình cảm của Phương Trác.
“Tiết Lâm ngã từ trên sân khấu xuống, Tiểu Phương lo lắng lắm.”
“Sao lại thế?” Vì chuyện của Ninh Vân Trạch mà mấy ngày nay Tam gia liền không được rảnh rỗi, hắn bắt đầu thu thập tin tức về bộ ba Ninh Vân Trạch, Bá Tường và Tiết Lâm. Trong đó, lý lịch của Tiết Lâm thực chói mắt, hệt như hoàng tử sân khấu bẩm sinh, người như vậy mà ngã trên sân khấu, đúng là nằm ngoài dự đoán của Tam gia.
“Có lẽ bị kích thích vì chuyện Phương Trác bỏ trốn.” Nghĩ đến một nghệ sĩ cũng bởi ngã từ trên sân khấu xuống mà mất mạng nhiều năm về trước, Hạng Viễn không khỏi có chút thổn thức trong lòng, “Sinh mệnh vô cùng ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể có bất trắc xảy ra, trước kia em cứ rối rắm chuyện Ninh Vân Trạch, có phải là đã sai rồi hay không?”
“Sao em lại nghĩ thế?” Tam gia ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng trấn an, “Trải nghiệm nào cũng là chất xúc tác để người ta thêm trưởng thành, không có trải nghiệm, con người sẽ không thể lớn khôn. Đối với em mà nói, Ninh Vân Trạch chính là một bức tường chắn thật cao trên bước đường đời, chỉ có vượt qua nó, em mới có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bao la.”
“Em có thể làm được không?” Người kia âm hiểm và cường đại đến thế.
“Thử cũng chưa thử, làm sao em biết mình không có khả năng?”