Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 54 : Hộ tống

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Ở nhà nghỉ ngơi khoảng chừng nửa tháng, cuối cùng cảm xúc của Hạng Viễn cũng ổn định lại.



Đợt bảo vệ luận văn ở đại học H đã sắp cháy đến mông rồi, dù có luyến tiếc cỡ nào, cậu cũng không thể ở nhà thêm nữa.



“Đông Đông, việc về M quốc đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Trong video call, Tam gia quan tâm thăm hỏi.



“Không có gì để chuẩn bị, mua vé máy bay nữa là lên đường thôi.” Hạng Viễn đặt điện thoại lên cái giá bên cạnh sô pha, vừa sửa chữa luận văn, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nói chuyện với Tam gia.



“Đừng qua loa như vậy, hành lý của em thu xếp xong chưa?”



“Có chú Chu mà.” Lần này trở về vốn không định ở lại lâu, ban đầu cậu tính xem show diễn của Tiết Lâm xong sẽ bay thẳng về M quốc, ai ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện Ninh Vân Trạch. Bởi vì vụ việc kia mang tới kích thích quá lớn, cho nên Hạng Viễn không thể không thay đổi lịch trình.



Tam gia ở nhà với cậu nhiều ngày, thế nhưng Diệp thị quá mức khổng lồ, việc cần hắn xử lý cũng chẳng ít, lại không thể điều khiển từ xa thế mãi được, hơn nữa hôm qua còn có một cuộc đám phán rất quan trọng ở Australia. Vì thế cho nên, sau khi xác định Hạng Viễn có thể ở nhà một mình, Tam gia mới tâm không cam tình chẳng nguyện lên máy bay rời đi vào lúc nửa đêm.



“Em định bao vào ngày nào? Anh xem có kịp trở về hay không.”



“Ôi dào, hiện tại em đã không sao rồi, anh đừng lo lắng quá.” Lần này Tam gia đàm phán không quá thuận lợi, có lẽ sẽ phải kéo dài thêm mấy ngày. Trước đó Hạng Viễn vô cùng sợ hãi, nhưng trải qua một hồi công tác tư tưởng của Tam gia, còn có chuyện Tiết Lâm ngã bị thương gây kích thích, nên cũng chậm rãi nghĩ thoáng hơn.



“Em định bay hôm nào?” Tam gia không cho cậu cơ hội khước từ, tiếp tục truy hỏi.



Bị anh mắt chuyên chú của người đàn ông làm cho hết cách, Hạng Viễn đành xem lại ghi chép rồi thành thật trả lời, “Ngày mốt.”



“Có lẽ anh không về kịp, được rồi, để anh sắp xếp người đưa em.” Lúc trước Hạng Viễn có đi đi về về một mình hắn cũng không quá bận tâm, nhưng thời gian gần đây cảm xúc của đối phương rất không ổn định, toàn thân bị vây trong cảm giác thiếu an toàn, Tam gia lại đang ở Australia xa vời vợi, tất nhiên là phải lo lắng hơn rồi.



“Có Tiểu Vương đi theo mà, không cần bố trí thêm người nữa.”



“Ngoan, lần này nghe anh.” Bình thường Tam gia phi thường cưng chiều Hạng Viễn, nhưng nếu dính đến những vấn đề mang tính nguyên tắc, hắn lại cường thế cực kỳ. Biết kháng nghị không có hiệu quả, Hạng Viễn cũng lười tranh cãi thêm, oán hận mà mắng một câu “Gà mái mẹ”, rồi tắt video.




“Lát nữa máy bay của chú ba sẽ tới đây, tôi muốn chờ chú ấy.”



“Hả? Sao anh ấy không bảo với tôi?” Người nào đó lập tức xù lông, tuy Diệp Quan Đào là cháu của Diệp Tam gia, nhưng cậu cũng là “phu nhân” của hắn kia mà, hắn không thông báo hành trình cho mình mà lại nói với cháu trai, hai người bọn họ rốt cuộc ai gần ai xa hả!



Thấy Hạng Viễn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, Diệp đại thiếu không khỏi co rút khóe miệng, “Chẳng phải hôm qua cậu bận chuẩn bị luận văn sao? Chú ba lên máy bay gấp quá, không liên lạc với cậu được.”



“Thế sao anh ấy không nói với Alley?”



Bộ dáng tiểu thẩm phi thường đúng tình hợp lý, thấy thế, Diệp Quan Đào bỗng có chút cảm thông với ông chú của mình, nuôi vợ mà cứ như nuôi con nít, hẳn là bình thường chú ba cũng đau đầu không ít nhỉ? Song, căn cứ vào tính tình của tiểu thẩm, chắc chắn là hàng độc trong giới “phu nhân”, từ một khía cạnh nào, cũng xem như một loại mị lực đi.



Tuy nhiên Diệp đại thiếu không tán thưởng loại mị lực này dù là một chút. Ngồi trên ghế sa lông, đối diện với “thân nhân” của mình, cái mặt na ôn hòa như gió mùa Xuân của Diệp đại thiếu gia cũng sắp không duy trì nổi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng Hạng Viễn bại trận chui vào phòng đọc sách.



Bầu không khí xấu hổ không tồn tại lâu, Tam gia rất nhanh liền chạy tới, song hắn cũng không nói với Hạng Viễn nhiều, vừa đặt hành lý xuống đã vội thay quần áo, cùng Diệp Quan Đào đi ra ngoài.



“Anh đi đâu?” Đến khuya Diệp Tam gia mới trở về, trên quần áo còn vương hơi rượu.



“Tham gia một bữa tiệc, giới thiệu Quan Đào cho mấy người bạn lâu năm.”



“Chẳng phải Quan Đào vừa đặt chân vào chính trường trong nước à? Sao còn phải làm quen với người ở đây?”



“Nào có đơn giản như vậy,” Tam gia cười cười mà nhéo chóp mũi cậu, “Lần này bọn họ tới M quốc vì một nhiệm vụ cơ mật, thân phận Quan Đào đặc biệt, một khi lộ diện sẽ khiến đối phương nhận thấy được thành ý của chúng ta.”



Hạng Viễn không có hứng thú với những vấn đề chính trị hại não ấy, búng búng vào áo Tam gia, cau mày bảo, “Anh không đi trêu hoa ghẹo nguyệt đấy chứ?”



“Em ngửi đi này!” Tam gia ôm lấy cậu, mỉm cười vui vẻ, “Xem có thấy mùi nước hoa của phụ nữ hay không?”



Hạng Viễn hệt như con chó nhỏ vùi mặt vào ngực hắn hít lấy hít để, “Anh tắm trước khi về nhà thì sao?”



“Em có muốn kiểm tra không?” Tam gia ái muội mà ưỡn thắt lưng cọ cọ vào người cậu, “Mấy ngày trước em buồn bực không yên khiến anh tích trữ cả đống hàng tồn, nào, xem thử xem nó nhớ em biết bao nhiêu.”