Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 55 : Người phát ngôn

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Tam gia bận rộn sự vụ, nhưng vẫn chờ Hạng Viễn bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong mới cùng cậu về C quốc.



“Ôi, cuối cùng cũng xong rồi, chỉ còn chờ lấy bằng tốt nghiệp nữa thôi.” Hạng Viễn vắt chéo chân ngồi trên ghế dựa rộng rãi, cười đến là thoải mái.



Dù khoảng thời gian ở đại học A cậu rất chăm chỉ lên lớp, sau khi về M quốc cũng mời gia sư đến kèm cặp thêm, song cảm giác thành tựu của việc tự tay chọn đề, lại độc lập hoàn thành luận văn và thuận lợi bảo vệ này không phải thứ có thể dễ dàng dùng ngôn ngữ để hình dung.



Kiếp trước, lấy được tấm bằng đại học A đều nhờ vào quan hệ của Tam gia, kiếp này, ấy vậy mà cậu có thể dựa vào nỗ lực bản thân mà tốt nghiệp đại học H danh danh giá giá. Mỗi khi nghĩ đến khoảnh khắc bản thân đứng trên bục, nghe giảng viên chủ khảo nói mình đã bảo vệ thành công, Hạng Viễn vẫn cảm thấy lâng lâng như đang nằm mơ vậy.



“Nha, lần biện hộ này anh không lén đi cửa sau giúp em đấy chứ?” Vui sướng ngập tràn qua đi, mặt tự ti tiềm ẩn trong cậu lại từ từ hiển lộ.



“Em nghĩ ở M quốc anh cũng thần thông quảng đại đến thế sao?” Tam gia xoa xoa đầu cậu, cười nói, “Yên tâm, anh không làm gì cả.”



“Thật sao?”



“Em không tin à?”



“Em không thể tin được là mình lại có thể bảo vệ thuận lợi đến như vậy.” Rõ ràng hai kiếp đều ngu si dốt nát, thế nào mà giống như đột nhiên hack skill nhập được vào vai bác học vậy.



“Em không biết đấy thôi, chứ trong mắt anh, một năm nay em đã cố gắng nhiều lắm.”



“Thật hả?” Người nào đó cười đến con mắt cong cong.



“Ừ.” Tam gia gật gật đầu, cúi người dùng miệng chặn cái miệng đối phương lại, Đông Đông cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức khuyết thiếu tự tin.



Bảo vệ luận văn xong chỉ còn chờ đến ngày phát bằng tốt nghiệp, Hạng Viễn không muốn nhàn rồi ngồi không ở nhà, cho nên bắt đầu tính toán chuyện gây dựng sự nghiệp sự lần thứ hai.



“Tiểu Phương, mày làm sao đấy?” Hai người hẹn gặp ở quán cà phê, Phương Trác vừa tiến đến gục mặt xuống bán, bộ dáng tựa hồ không muốn sống nữa.




Trong con mắt của người đại diện, Mạnh Thư Phàm hiện tại đã có đủ cơ sở để mà kiêu ngạo, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy đám người Hạng Viễn ở đại sảnh công ty, người này thế nhưng lập tức thay đổi hành trình, đuổi theo bọn họ với văn phòng của Tổng giám đốc Cố.



“Tiểu Mạnh, ngồi đi.” Cố Dật Chu dùng cằm hướng về phía cái sô pha đơn bên cạnh.



“À vâng.” Mạnh Thư Phàm thấp thỏm nhìn Hạng Viễn, thấy đối phương không tỏ vẻ gì, mới khẩn trương ngồi xuống ghế. Từ tư thế ngồi, hiển nhiên thấy cậu ta rất không thoải mái.



“Cậu tìm tôi có việc gì?” Hạng Viễn đánh giá người đối diện vài lần, phát hiện họ Mạnh kia da bóng thịt mềm, khí chất ôn hòa nhu nhuận, có vẻ sống cũng không tồi.



“Tôi nghe nói ngài tới bàn chuyện người phát ngôn, à…” Mạnh Thư Phàm câu nệ cười cười, có chút ngại ngùng nói, “Tôi muốn hỏi xem mình có thể có được cơ hội này không.”



“Catse làm người phát ngôn cho công ty chúng tôi rất thấp.”



“Tôi thì, không cần tiền cũng được.”



“Vì sao?” Không có chuyện mà xum xoe chẳng phải kẻ gian cũng là đạo tặc, Hạng Viễn không muốn bị họ Mạnh này bắn tỉa phía sau đâu.



“Hai bộ phim điện ảnh trước đó tôi tham gia đều nhờ ngài chiếu cố, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo đáp ngài, nghe nói ngài ở chỗ này, cho nên tôi mới mặt dày tìm đến.” Trải qua một năm tắm trong điện ảnh và truyền hình, Mạnh Thư Phàm từ từ ý thức được tầm quan trọng của việc có chỗ dựa sau lưng, Cố Dật Chu đồng ý cho cậu cơ hội, nghe nói là vì vị Hạng thiếu trước mặt đây đã có lời.



Tiến vào làng giải trí, ai lại không có tham vọng thành sao? Nhưng diễn viên xuất thân từ trường lớp chính quy nhiều như vậy, người có diện mạo ưu tú cũng chẳng ít chút nào, cho nên, nếu muốn lên top, chỉ có năng lực thôi là không đủ. Càng lên cao, lại càng hưởng thụ được khoái cảm ngàn sao vây quanh trăng sáng, Mạnh Thư Phàm không dám đánh cuộc tính nhẫn nại của Cố Dật Chu, chỉ có thể mặt dày đi tạo quan hệ với những nhân vật tai to mặt lớn.



“Cậu muốn làm người phát ngôn cho công ty chúng tôi? Miễn phí?”



“Đúng.”



“Tiểu Phương, mày cảm thấy thế nào?” Hạng Viễn không ở quốc nội lâu rồi, cũng không rõ về sức hút của Mạnh Thư Phàm cho lắm.



“Em không có ý kiến.” Kỳ thực ngay từ đầu đội kế hoạch đã đề xuất Mạnh Thư Phàm, nhưng Phương Trác sợ Hạng Viễn có khúc mắc trong lòng nên mới âm thầm bác bỏ mà thôi.



“Vậy thì,” Được miễn phí ai lại không cần, Hạng Viễn quyết đoán định đoạt, “Chọn cậu đi.”