Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 18 :

Ngày đăng: 09:28 19/04/20


Kể từ lần gặp nhau cuối cùng, đến giờ thì Tuấn Kiệt vẫn chưa gặp lại Uyên Phương. Hôm noel, hôm nghỉ lễ và cả những hôm sau đó, anh định bụng nhắn tin rủ cô nhóc đi chơi, nhưng sau đó nghĩ lại rồi đành thôi. 



Cứ mỗi lần nảy lên suy nghĩ gặp cô nhóc, thì một suy nghĩ khác vụt lên trong đầu khiến Tuấn Kiệt phải thụt lại. Thở dài ngán ngẫm bản thân, Tuấn Kiệt cầm tách trà Quốc Anh mới pha lên nhấp nhẹ.



“Chủ tịch không điện cho cô bé sao?” Quốc Anh ngồi bên cạnh thắc mắc.



Tuấn Kiệt lắc đầu. “Có nhắn tin.”



“Cô bé không chịu đi chơi với chủ tịch?” Gương mặt Quốc Anh đầy bất ngờ.



Tuấn Kiệt gượng cười. “Tôi có rủ cô bé đi chơi đâu. Chỉ hỏi thăm công việc dạo này ra sao thôi.”



Anh nhắn tin hỏi thăm Uyên Phương hai lần và cả hai lần đó cô nhóc đều chả hồi âm lại, dù chỉ là một từ. Điều đó khiến anh biết mình nên an phận thủ thường là hơn.



“Sao chủ tịch không rủ cô bé đi chơi?” Quốc Anh gợi ý.



Tuấn Kiệt thở dài. “Trước sau gì thì tôi với cô nhóc cũng cách biệt, nên rủ làm gì.”



“Em thấy có cách biệt gì đâu.” Quốc Anh nhíu mày.



“Tuổi tác. Vai vế.” Tuấn Kiệt thấy “chú và cháu”, một mối quan hệ nói lên rất nhiều điều.



Quốc Anh mỉm cười. “Tưởng gì.” Anh thấy chuyện này quá đỗi bình thường ở xã hội thời nay.



“Dạ chủ tịch gọi em.” Xuân Đức bước vào phòng với bộ mặt sợ hãi.



Tuấn Kiệt chỉ tay vào ghế sofa đối điện. “Cậu ngồi đi.”



Xuân Đức nhắc từng bước chân nặng trĩu. “Dạ.” Anh ngồi xuống với hai bàn tay nắm chặt với nhau.



“Làm gì mà căng thẳng vậy?” Tuấn Kiệt nhếch môi cười.



Điều đó khiến Xuân Đức càng lo sợ hơn. “Dạ không.” Anh muốn bình thường nhưng chẳng thể được. Mồ hôi lưng bắt đầu toát ra, mặc dù điều hòa vẫn đang mở.



Thấy Quốc Anh pha trà xong, Tuấn Kiệt ngồi bắt chéo chân lại. “Cậu uống trà đi.”



“Uống trà đi”, ba chữ khiến Xuân Đức phải run người. Đi theo làm cận vệ cho Tuấn Kiệt nhiều năm, không ít lần anh nghe những giai thoại kinh hãi về chuyện này. Có rất nhiều người được Tuấn Kiệt mời lên văn phòng để dùng trà và những người đó đều có chung một kết cục, đó là thảm thương đến không ngờ.



Người thứ nhất, sau khi chủ tịch mời dùng trà. 



Người đó bảo không. “Dạ em không uống trà.”



Kết quả bị các cận vệ áp giải lên xe rồi tống thẳng đến đồn cảnh sát. Sau một hồi ra tòa, người đó bị chính quyền kết án hàng chục năm tù vì tội cấu kết và tham ô tài sản.



Người thứ hai, người này thì có dùng trà. 



Chủ tịch hỏi. “Trà có đắng không?” 



Người này bảo không, kết quả cũng lĩnh án chục năm trong tù vì tội chiếm đoạt tài sản và hối lộ chính quyền.



Một người khác, khi chủ tịch hỏi trà có đắng không. Người này bảo đắng. 



Chủ tịch hỏi tiếp. “Vì sao trà lại đắng?”



Người này tỏ vẻ hiểu biết. “Vì đắng mới gọi là trà.”



Không biết mà cũng bày đặt xạo, kết quả bị bị đưa ra tòa vì tội biển thủ tài sản công ty.



Tất cả những người được kêu lên dùng trà với chủ tịch thì đều có một điểm chung, đó là có tội. Dựa vào câu trả lời của đối phương, chủ tịch sẽ đưa ra mức hình phạt xứng đáng cho họ. Bỏ qua và cho họ tiếp tục làm việc, hoặc dựa theo pháp luật của nhà nước mà xử lý. Tất nhiên là chưa có trường hợp nào được bỏ qua.



Duy chỉ có một trường hợp nhẹ hơn, đó là anh chàng nhân viên đến từ công ty thương mại V. Anh ta vướng phải tội cố tình làm giả sổ sách xuất nhập hàng để biển thủ. Tất nhiên số tiền thất thoát và bị mất không lớn cho lắm. 



Chủ tịch cũng hỏi. “Vì sao trà lại đắng?”



Anh ta đáp. “Dạ em không biết. Em chỉ thấy nó đắng.”



“Biết đắng, vậy sao còn uống?” Chủ tịch khẽ cười.
Quốc Bình lắc đầu. “Anh chịu cực không phải vì muốn thành công, hay là sự nghiệp.” Anh nhìn thẳng vào mắt Thanh Hương. “Anh chịu cực là vì em.”



Thanh Hương sựng người trong giây lát. “Sao lại vì em?” Cô gượng cười. Cô cũng không biết nói gì ngoài câu đó cả.



Quốc Bình nhíu mày. “Vì muốn xứng đáng được ở bên em.”



“Anh vẫn chưa có người yêu?” Câu hỏi mà Thanh Hương luôn muốn nói.



“Tất nhiên là vẫn chưa.” Quốc Bình nói thật.



Thanh Hương không muốn tất cả là tại mình. “Đừng nói với em.”



“Vì anh đợi em.” Quốc Bình cướp lời.



Đó là câu trả lời khiến Thanh Hương sợ nhất. Cô nắm chặt hai bàn tay mình lại. “Sao anh lại đợi em?” 



Quốc Bình cảm thấy hụt hẫng. “Vì gia đình em bảo chúng ta không xứng với nhau. Vì em bảo nếu chúng ta yêu nhau thì chỉ cần vài năm nữa. Vài năm nữa sau khi em du học xong, nếu tình yêu vẫn còn thì chúng ta lại quay lại với nhau.”



Thanh Hương chả biết phải nói gì. Cô xoay mặt đi nhìn chỗ khác. “Em xin lỗi.”



“Em nói sao?” Quốc Bình không tin vào tai mình.



Thanh Hương nhìn Quốc Bình với đôi mắt ngấn lệ. “Em nói, em xin lỗi.”



“Vì sao em lại xin lỗi?” Quốc Bình nắm chặt tay lại.



“Vì người anh đợi lại không đợi anh.” Thanh Hương nói trong đau khổ.



Quốc Bình cảm thấy trái tim như tan vỡ. “Em có người yêu rồi?” Anh cảm thấy chỉ trong phúc chốc, mà anh ngỡ mình như vừa rớt xuống địa ngục.



Thanh Hương lắc đầu. “Cô ấy chết rồi. Anh đừng đợi cô ấy nữa.” Cô đứng dậy và lao đi. “Em xin lỗi.” Thanh Hương cảm thấy mình đáng tội tử hình và không còn sự tự trọng nào để gặp Quốc Bình nữa. 



Quốc Bình nắm nhanh cánh tay của Thanh Hương lại khi cô đi ngang qua anh. “Sao em nỡ?” Anh không biết mình phải nói gì sau đó, vì sao cô bỏ anh, hay vì sao cô lừa dối anh, anh thật sự là không thể mở miệng.



“Em xin lỗi.” Thanh Hương cảm thấy mình nên biến mất. “Chồng em đang đợi em về.”



Quốc Bình bất lực để Thanh Hương bước đi. Nước mắt anh khẽ rơi xuống. Sao bao nhiêu cố gắng, thứ duy nhất đã và đang còn ở lại với anh, đó chỉ là sự đau khổ.



Thanh Hương ngồi trên taxi đi về phòng nhưng cô vẫn không quên được những lời nói của Quốc Bình. Cô cứ ngỡ đây là cuộc hẹn cà phê như bao nhiêu người bạn bình thường, hay những người đồng nghiệp với nhau. Cô không ngờ đây là một cuộc gặp gỡ về lời hẹn ước năm xưa, về những ký ức đau thương nhiều năm về trước.



“Em về rồi hả?” Xuân Đức đang ngồi trên sofa đọc báo thì đứng dậy. “Để anh dọn cơm.”



“Anh.” Thanh Hương lao tới ôm chặt Xuân Đức từ phía sau.



“Sao vậy?” Xuân Đức vẫn chưa biết chuyện gì cho tới khi anh quay lại nhìn. “Sao em khóc?” Anh hốt hoảng vô cùng.



Thanh Hương lại ôm chặt Xuân Đức. “Em mới đi gặp người yêu cũ về.”



“Hắn ta đánh em sao?” Xuân Đức nói lớn. Anh cảm thấy như muốn giết chết ai đó.



“Không.” Thanh Hương ước gì Quốc Bình như vậy thì tốt biết mấy. “Anh ta vẫn đợi em.”



“Đợi em.” Xuân Đức nhớ lại và bắt đầu hiểu sơ câu chuyện. Anh không biết phải nói gì tiếp theo, ngoài việc vỗ về người yêu mình.



Thanh Hương bật khóc. “Em phải làm sao đây anh? Có phải em đáng chết lắm không?”



Xuân Đức vút ve tấm lưng cô nàng ngốc của mình. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”



Thanh Hương nói. “Sao có thể ổn được khi ngày nào em cũng phải gặp anh ấy ở văn phòng.”



Quốc Bình, có phải là người yêu của cô Phương. À không, người cô Phương yêu, Xuân Đức nghĩ thầm rồi nói. “Có phải Quốc Bình bằng tuổi em. Đẹp trai, da ngăm đen, người ốm ốm không?” Trước giờ anh nghĩ người yêu cũ của Thanh Hương và Quốc Bình người Uyên Phương yêu, chỉ là hai người trùng tên.



Thanh Hương thấy tả không sai một chút nào. “Sao anh biết?” Cô ngước đôi mắt tò mò đầy nước mắt lên nhìn Xuân Đức. 



“À, anh thấy hồ sơ cậu ấy ở chỗ Hoàng Dũng.” Xuân Đức giả vờ nói láo. Oan gia ngõ hẹp, đó là những gì Xuân Đức đang nghĩ.