Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 19 :
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
Đau lòng là khi ta hy sinh mọi thứ, chịu bao nhiêu cực khổ khó khăn, dốc hết mọi tâm huyết với sự chân thành của mình và làm tất cả mọi thứ chỉ muốn được yêu và yêu, để rồi thứ ta nhận lại được đó chỉ là sự tuyệt vọng và sự gian dối.
Quốc Bình chính là như vậy, anh vì một lời hứa, mà đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ, bao nhiêu tuổi xuân, bao nhiêu hạnh phúc của mình, chỉ để chờ Thanh Hương quay về và nói tiếng yêu.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau khi còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học K. Mọi chuyện chả có gì ngoài sự hạnh phúc và vui vẻ. Hai người giống như tiên đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, hay bất cứ các loại từ ngữ khác chỉ về các cặp đôi. Anh đẹp trai, học giỏi. Cô xinh gái và thông minh, hai người giống như là một hình mẫu, một biểu tượng để các cặp đôi khác trong trường ước muốn và vươn tới.
Chuyện chả có gì khi vào năm ba đại học, gia đình Thanh Hương biết chuyện và bắt đầu ngăn cấm. Tất cả đều xuất phát từ định kiến giàu nghèo, thanh cao và thấp hèn. Quốc Bình sinh ra và lớn lên ở thành phố C, một thành phố gắn liền với miền sông nước. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì anh lên thành phố H để học đại học.
Và tất nhiên trong mắt gia đình của Thanh Hương, một gia đình giàu có nổi tiếng, và cũng như bao gia tộc quyền quý khác ở thành phố H này, những người từ các thành phố hay tỉnh khác tới đây sinh sống và làm việc, thì đều được họ xem là “dân tỉnh”. Cái tên nói lên bao nhiêu sự phân biệt tầng lớp và giai cấp với nhau.
Với cái mác đó, Quốc Bình hiển nhiên bị gia đình Thanh Hương xem như cái gai trong mắt cần phải loại bỏ. Họ sợ anh giả vờ yêu Thanh Hương để nhằm chiếm đoạt tài sản. Điều mà trước đây, ông ngoại của Thanh Hương, Võ Thanh Hùng đã làm.
Quốc Bình được gia đình của Thanh Hương đòi gặp mặt. Tài xế đánh xe tới đón anh ở ký túc xá và sau đó chở anh tới một nhà hàng C sang trọng nằm ở trung tâm thành phố.
Bước vào trong, Quốc Bình thấy hai người phụ nữ đang ngồi chờ mình, họ là mẹ và bà ngoại của Thanh Hương. Anh được cho phép gọi bất kỳ món nào ở trong menu, cái menu mà đến bây giờ anh vẫn còn khắc sâu trong lòng để nhớ. Món thấp nhất trong menu là cà phê đen và giá của nó gần bằng một tuần sinh hoạt phí của anh, tất nhiên là chưa tính các loại phí và thuế.
Miễn cưỡng, anh gọi một ly cà phê đen và một dĩa cơm chiên thập cẩm. Một thức uống và một thức ăn rẻ nhất trong tất cả các món. Trong suốt quá trình ráng nuốt xuống bụng, ráng nuốt, chứ anh cũng chả dám anh vì sợ phát ra tiếng động và họ lại đánh giá này nọ. Anh liên tục bị thẩm vấn về gia đình, bản thân và chuyện học hành. Anh chỉ được phép trả lời và không được hỏi lại bất cứ câu gì. Ngay cả việc anh nói cũng phải đợi cho phép.
“Người lớn đang nói, sao cậu có quyền lên tiếng.” Câu cửa miệng mà mẹ Thanh Hương luôn nhắc nhở anh, mỗi khi anh vừa hé răng.
Anh không biết vì sao mình lại được kêu tới để hành hạ như vậy. Anh cũng không thể hỏi và đến lúc cuối thì anh mới nhận ra, họ không muốn anh bén mảng với tiểu thư Thanh Hương cao quý.
“Cậu biết vì sao tôi gọi cậu tới đây hay không? Chúng tôi muốn cho cậu xem cái menu này, muốn cậu ăn uống ở đây và muốn cậu nhận ra một điều. Cái gì cũng có giá của nó. Tại sao cũng là cơm, cũng là cà phê nhưng ở đây và những chỗ khác, giá lại khác xa nhau. Đẳng cấp và sang trọng, nó khác với tầm thường và bình dân. Cậu và Thanh Hương của chúng tôi không hợp.” Mẹ Thanh Hương đay nghiến anh từng chữ.
Quốc Bình giờ đã hiểu là họ đang dạy khôn anh. Thâm sâu, đó là những gì anh nghĩ vào lúc đó. Họ bắt buộc anh phải rời xa Thanh Hương, phải để cô đi tìm hạnh phúc và tương lai của mình, thứ gì đó hợp và xứng với cô hơn anh. Đau lòng là họ chốt hạ với anh một câu, nhà hàng mà anh đang ngồi, chỉ là nơi Thanh Hương tới ăn hàng ngày như những hàng quán bình thường thôi. Nếu những thứ hằng ngày như vậy mà anh lo không nổi, thì đừng nói việc chăm sóc, chu cấp những thứ khác cho Thanh Hương.
“Thế sao bây giờ em mới nói.” Quốc Anh không thích điều này.
Xuân Đức chống chế. “Tại Thanh Hương cứ ở bên em suốt. Với lại em quên mất.”
Tuấn Kiệt sau khi trầm ngâm giây lát. Anh bĩu môi. “Cũng bình thường thôi.”
“Mà Quốc Bình vẫn còn yêu Thanh Hương.” Xuân Đức nói.
Quốc Anh xâu chuỗi lại mọi chuyện. “Quốc Bình yêu Thanh Hương. Cô bé lại yêu Quốc Bình.” Anh nhìn Xuân Đức. “Mà cậu nói chuyện này làm gì. Sợ người yêu mình quay lại với người yêu cũ sao?”
Xuân Đức đáp. “Không phải. Do em thấy chuyện này quan trọng.”
“Vì sao lại quan trọng?” Quốc Anh tò mò.
“Vì nếu giờ Quốc Bình biết Thanh Hương đã có người yêu. Mà cô Phương lại yêu Quốc Bình, nên em nghĩ có khi nào Quốc Bình và cô Phương.” Xuân Đức không dám nói những từ sau.
Quốc Anh gật gù như tán thành. “Cũng không phải là không thể. Nếu như vậy thì e rằng hơi căng.”
“Em nghĩ mình cần lập một kế hoạch gì đó để ngăn trở chuyện này.” Xuân Đức tham mưu.
“Đúng là nên cần như vậy. Thời gian gần đây cô bé và chủ tịch đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nên.” Quốc Anh vừa nhìn qua thì thấy mặt Tuấn Kiệt lạnh thật.
Tuấn Kiệt vỗ hai tay vào đùi mình rồi toan đứng dậy. “Tôi nhớ hình như nhà tôi có súng thì phải.” Anh thật sự muốn bắn chết hai gã cận vệ này mà. Có ai bảo tụi nó tài lanh như vậy không.
Vì những ngày Tết này, ngoài việc lên nghĩa trang thăm mộ rồi sang chùa thắp nhang cầu nguyện, Tuấn Kiệt hầu như ở nhà tiếp khách. Đôi lúc là những người thân quen, họ hàng hoặc một số bạn bè. Suốt ngày bia bọt và ăn đồ khô nên Thanh Hương nghĩ mình cần phải làm một bữa ăn gì đó có rau củ cho những gã này. Thế là cô cùng dì Ba vào bếp sửa soạn nấu ăn. Bên ngoài tiếng la hét không ngừng van lên, ngoài việc Văn Bình với Duy An chơi game, là tiếng la hét của Xuân Đức và Quốc Anh.