Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
“Chủ tịch đang vào.” Một an ninh gác cổng nói vào đàm. Anh chàng mặc bộ đồ cảnh vệ màu đen và giắt bên hông nhiều công cụ hỗ trợ.
Tại phòng an ninh ở trụ sở tập đoàn V, một người chỉ huy đang đứng trước một màn hình theo dõi. Bên trong màn hình là những hình ảnh được thu về từ các chiếc camera an ninh theo dõi được bố trí trong tòa nhà. Nhiều nhân viên an ninh khác đang ngồi trước máy tính, bên cạnh họ là những chiếc bộ đàm màu đen.
“Phóng to khu vực đỗ xe của chủ tịch lên.” Người chỉ huy chỉ tay vào góc phải của màn hình.
Nhân viên an ninh B nghe thấy liền gõ vài phím cơ bản. Màn hình chiếu bãi đỗ xe được phóng lớn lên ngay lập tức. Gã chỉ huy bước tới hai bước, gã khoanh tay và nhìn kỹ vào chiếc xe Toyota màu đen đang di chuyển chầm chậm bên trong.
“Báo cho đội an ninh dưới bãi đỗ xe.” Gã chỉ huy ra lệnh. “Kiểm tra chiếc xe Toyota màu đen có dấu hiệu khả nghi đó.”
Nhân viên A nghe thấy liền cầm bộ đàm lên và chuyển công tắc tần số. “Phòng an ninh đây.”
Tiếng bộ đàm phát ra. “An ninh bãi xe nghe rõ.”
“Các anh hãy kiểm tra chiếc xe khả nghi mang nhãn hiệu Toyota màu đen đang di chuyển qua khu vực B1.”
Trong lúc này thì nhân viên B tiếp tục thực hiện các thủ thuật của mình để phóng to biển số của chiếc xe lên.
Nhân viên A nhìn lên màn hình và đọc rõ từng chữ. “Biển số XXXX – YYYY.”
“Đã rõ.” Tiếng bộ đàm lại phát ra.
Trong lúc nhân viên A đang đàm thoại với an ninh dưới bãi đỗ xe, thì nhân viên C ngồi bên cạnh cũng đồng thời lấy bộ đàm ra liên lạc.
“Phòng an ninh gọi đội cận vệ.” Nhân viên C nói.
Giọng của Quốc Anh phát ra. “Đội cận vệ nghe.”
“Đang có tình huống khả nghi. Các anh hãy di chuyển đoàn xe.” Nhân viên an ninh vừa nói, vừa nhìn lên màn hình. “Tạm nấp vào khu vực A2 để chờ thông báo mới.” Trên màn hình là khu vực A2 với nhiều chỗ trống, thuận tiện cho việc đậu xe.
Quốc Anh đáp. “Ok.”
Trong lúc đó dưới bãi đỗ xe, đội an ninh gồm bốn người mang những công cụ hỗ trợ đi nhanh tới chiếc xe khả nghi. Với những thông tin từ phòng an ninh liên lạc qua đàm, đội an ninh nhanh chóng tìm được vị trí hiện tại của chiếc xe.
Bốn người chia ra làm hai đội, một đội chặn trước đầu xe, một đội khóa ở phía sau. Một người bước tới cửa xe, ba an ninh còn lại thì chăm chú quan sát. Cả bốn người đều đưa tay nắm hờ vào khẩu súng hoặc công cụ hỗ trợ giắt bên hông.
Người điều khiển chiếc xe hạ cửa kính xuống sau khi một an ninh gõ tay lên. Vì chiếc xe được lắp toàn gương đen nên người ngoài không thể nhìn vào bên trong. Chính vì vậy nên tình huống này khiến các an ninh cần cẩn trọng hơn bao giờ hết.
“Có chuyện gì không anh trai?” Một anh chàng trẻ tuổi đeo kính cận khẽ cười.
Người an ninh đáp. “Chúng tôi là an ninh của tòa nhà. Đề nghị anh cho chúng tôi kiểm tra thẻ nhân viên hoặc thẻ thông hành của mình.”
“Em lỡ để quên thẻ ở nhà mất rồi” Anh chàng vẫn tươi cười.
Người an ninh lạnh lùng hơn. “Nếu vậy thì xin anh cho chúng tôi xem giấy tờ tùy thân.”
“Vì sao? Các anh đâu phải là công an mà đòi xem.” Anh chàng thay đổi sắc mặt. Vì anh biết từ những thông tin trên giấy tờ, họ có thể tra cứu anh có phải là nhân viên hay không.
“Đây là nghiệp vụ của chúng tôi. Nếu anh không hợp tác, chúng tôi đành yêu cầu anh bước ra khỏi xe.” Người an ninh nói nhanh. “Nếu anh tiếp tục hỏi vì sao, thì tôi xin trả lời.” Người an ninh trợn mắt như muốn nuốt chửng. “Nhìn dáng vẻ của anh rất khả nghi và rất có thể gây hại cho an ninh của tòa nhà. Chúng tôi bắt buộc phải thực hiện theo nghiệp vụ quy định để nhằm đảm bảo an toàn cho mọi người.”
Anh chàng mang mắt kính đưa nhanh chiếc thẻ ra. Vì nếu không, anh chàng biết mình sẽ bị lôi ra. “Tôi là phóng viên. Các anh dựa vào điều luật nào để nói như vậy.”
Người an ninh cầm tấm thẻ và đưa cho đồng đội của mình để chụp hình. Sau đó anh chàng nhìn thẳng vào mắt người phóng viên. “Nếu anh thắc mắc, anh có thể liên lạc với văn phòng chính phủ.” Sau đó người an ninh nói vào đàm. “Xuất hiện tình huống xâm nhập trái phép. Xin phòng an ninh cử đội vận chuyển tới khu vực B5.” Nhận lại tấm thẻ từ đồng đội, người an ninh đưa lại cho gã phóng viên.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Dạ con mới đi làm về mẹ ạ.” Anh quỳ xuống nhìn mẹ mình. “Mẹ ăn gì chưa?”
Bà Kim Xuân gắng nở nụ cười. “Mẹ ăn rồi. Bé Vân với thằng Kiệt đâu?”
“Dạ hai người họ đi chơi với bạn rồi mẹ.” Tuấn Kiệt giả vờ nói láo.
Bà Kim Xuân buồn bã. “Sao mấy bữa nay mẹ không thấy bé Vân đâu cả?”
“Mẹ quên rồi sao.” Tuấn Kiệt sờ má mẹ mình. “Thanh Vân mới nói chuyện với mẹ lúc trưa rồi còn gì.”
“Có không?” Bà Kim Xuân nói khẽ.
Tuấn Kiệt giả vờ gật đầu. “Dạ có.” Mắt anh bỗng đỏ hoe.
Sau đó anh cùng dì Lan đưa mẹ mình lên phòng nằm nghỉ. Bao năm qua vẫn vậy, mẹ anh bị đãng trí, bà luôn nhìn anh và kêu là Tuấn Phong. Anh không thấy buồn lòng, mà ngược lại là đau lòng. Vì nỗi đâu mà gia đình anh phải gánh chịu những hậu quả như vậy.
Giờ đây, Tuấn Kiệt đang ngồi trong phòng của Tuấn Phong đánh đàn và ngân lên những lời ca đau buồn. Đau buồn vì người ra đi là một, đau lòng cho người ở lại chẳng thể nào quên là mười.
Có những nỗi đau không thể nào quên và cũng có những nỗi đau muốn quên nhưng chả thể được. Bởi vì khi quên, người ta sẽ không còn hiện diện trên thế giới này nữa. Ký ức là chút mỏng manh lưu giữ người ta ở lại với mình.
Điện thoại Tuấn Kiệt vang lên, anh nhìn vào thì thấy “cô nhóc ăn kem” đang điện. “Alo.” Anh nói khẽ.
“Ông chú hả.” Uyên Phương nói lớn.
Tuấn Kiệt ừm một tiếng. “Sao khuya rồi còn chưa ngủ?”
“Tôi chờ chú chứ sao.”
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Chờ chú làm gì?”
Uyên Phương nói. “Thì chờ chú đi làm về để điện thoại. Tôi sợ chú bận lái xe nên không nghe máy được.”
Nhóc này ngốc thật, Tuấn Kiệt khẽ cười trong vui sướng. “Điện chú có việc gì vậy? Sao, xin được việc chưa?”
“Chưa, người ta không điện cho tôi đi phỏng vấn.” Uyên Phương nói giọng buồn bã.
Tuấn Kiệt nhẩm tính cũng đã được khoảng một tuần. Thường chiếu theo quy tắc thì hồ sơ của cô nhóc đã bị đánh rớt. “Chắc người ta chưa điện thôi. Biết đâu nay mai họ điện cho nhóc thì sao.” Anh an ủi.
“Tôi cũng mong vậy.”
“Sao nghe giọng buồn vậy.”
Uyên Phương nói thật. “Thì nếu họ không nhận thì tôi đâu có được làm việc cùng với anh Quốc Bình. Như vậy thì làm sao tôi khiến anh ta thích mình được.”
Tuấn Kiệt cũng bắt đầu buồn. “Người ta nhận ấy mà. Nhóc lo gì chứ.”
“Nếu mà tôi được nhận, tôi sẽ khao chú ăn kem.”
Tuấn Kiệt bỗng thấy vui. “Ừm, nhóc hứa rồi đó nha.”
Sau khi hối thúc cô nhóc cúp máy để đi ngủ thì Tuấn Kiệt ngồi trên giường mỉm cười một mình. Dường như tình yêu khiến người ta cảm thấy cuộc sống vui vẻ và mơ mộng hơn. Tuấn Kiệt tất nhiên là vẫn chưa biết rõ điều đó, cảm xúc lúc này của anh đang ở trong giai đoạn mà người ta hay gọi là chớm nở.