Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:28 19/04/20


Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng gọi cho Hoàng Dũng. Anh muốn biết chắc chắn kết quả phỏng vấn của Uyên Phương. Một lát sau thì Hoàng Dũng bước vào văn phòng, theo sau là Quốc Anh đang cầm ly cà phê mới pha trên tay.



Hoàng Dũng đứng trước bàn làm việc của Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch, hồ sơ của cô Uyên Phương đã bị bên tuyển dụng đánh rớt.”



“Cà phê của chủ tịch ạ.” Quốc Anh đặt ly xuống rồi đứng bên cạnh Hoàng Dũng.



Không nằm ngoài những gì mình phỏng đoán, Tuấn Kiệt thở dài. “Cậu điện cho bên đó xem thử còn thiếu vị trí nào không?”



Hoàng Dũng khẽ cười. “Hiện tại phòng tín dụng đó đã dư người.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Nhưng nếu chủ tịch muốn, em sẽ bảo người ta kê thêm bàn.”



“Như vậy thì liệu có được không?” Tuấn Kiệt nhíu mày.



Hoàng Dũng khẳng khái nói. “Chỉ cần chủ tịch gật đầu, em sẽ cho người sang nới rộng phòng tín dụng ra. Cần thiết thì em sẽ lấy luôn tầng đó làm phòng tín dụng.”



Tuấn Kiệt hoảng hồn. “Thôi.” Anh e thẹn. “Chỉ cần kê thêm một cái bàn là được rồi.”



Hoàng Dũng khẽ cười. “Dạ em hiểu rồi.” Anh ngập ngừng. “Còn cậu Quốc Bình đó thì sao ạ. Chủ tịch cần đánh dấu x, hay gạch đỏ tên cậu ta không?”



Tuấn Kiệt lắc đầu. “Không, không.” Ánh mắt của Tuấn Kiệt như muốn bảo để anh chàng đó yên.



“Dạ em xin phép chủ tịch.” Hoàng Dũng lễ phép lui ra.



Đợi anh chàng trợ lý đi ra ngoài thì Quốc Anh mới khẽ nói. “Em thấy phòng trợ lý mình đang thiếu người đó chủ tịch.”



“Mười hai người rồi còn thiếu gì nữa.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.



Quốc Anh khẽ cười. “Thiếu nữ thư ký ạ.”



Tuấn Kiệt như hiểu ra cận vệ mình muốn nói gì. Anh đỏ mặt. “Thư ký gì chứ. Tôi có hai mươi bốn người thư ký các cậu rồi.”



Quốc Anh nói thật. “Nhưng hai mươi bốn người chúng em không thể làm cho chủ tịch vui. Không thể quan tâm và chăm sóc cho chủ tịch từ bữa ăn đến giấc ngủ.” Quốc Anh e thẹn. “Hay những chuyện khác.” Cậu đưa tay lên miệng ho nhẹ.



Tuấn Kiệt giả vờ chống chế. “Cậu thôi đi. Bộ pha cà phê cho tôi mỗi sáng vất vả lắm hả?”



Quốc Anh biết Tuấn Kiệt đang né tránh câu chuyện. “Cà phê em pha không ngon bằng cô bé.” Quốc Anh ngập ngừng suy nghĩ. “Tên gì nhỉ?” Anh sực nhớ. “À cô Uyên Phương.”



Trong lúc đó thì ở bên ngoài, Hoàng Dũng đang căng thẳng nói chuyện điện thoại. “Kê thêm một cái bàn bộ khó lắm hả?”



Đầu dây bên kia đáp lại. “Không phải là chuyện đó. Ý của tôi là phòng này đang dư người.”



Hoàng Dũng “thị uy” quyền lực ngay lập tức. “Thế bây giờ ngài muốn tôi chuyển cái ghế của ngài ra khỏi phòng để cho bớt một người, sau đó đưa cô ấy vào phòng không?”



“Ấy, cậu không cần phải như vậy. Chuyện này để tôi cố gắng là được ấy mà. Khó quá thì tôi chuyển người khác đi cũng được.”



Hoàng Dũng dịu giọng lại. “Chuyện này chỉ có tôi và ngài biết. Những người còn lại ở trong phòng không ai được nghe đến chuyện này. Cứ cư xử bình thường với cô ấy là được.”



“Tôi hiểu ý cậu rồi.”



Ngọc Dương nghe Hoàng Dũng nói chuyện điện thoại. Cậu không biết ngọn nguồn ra sao nhưng liền chạy vào phòng Tuấn Kiệt. “Dạ thưa chủ tịch.”



Tuấn Kiệt đang nói chuyện với Quốc Anh thì ngước mắt sang. “Chuyện gì vậy Dương?”



“Em nghe nói phòng tín dụng bên công ty V đang lấn cấn chỗ ngồi.” Ngọc Dương hớn hở. “Chủ tịch có muốn em sang đó sửa chữa với thiết kế lại không ạ?”



Tuấn Kiệt ngầm đoán ra việc Ngọc Dương biết được chuyện. “Sao cậu biết bên đó đang chật chội?”
Thế là đội cận vệ phải đi vào nhà hàng G cùng với Tuấn Kiệt. Hai người họ ngồi đằng trước. Năm người ngồi ở phía sau và không ngừng cảnh giác. Uyên Phương kêu lẩu và các món khác cho Tuấn Kiệt ăn. Không đói và bị ép ăn nên bộ mặt Tuấn Kiệt giống như đứa trẻ muốn òa lên khóc. Lẩu có thì rượu kề bên, anh và cô nhóc bắt đầu thi tài. Và tất nhiên thì tửu lượng của cô nhóc thua anh xa.



Uyên Phương lúc này đã ngà say. “Để tôi nói cho ông chú một bí mật.”



“Bí mật gì?” Tuấn Kiệt rót rượu cho mình.



Uyên Phương khẽ cười. “Thật ra tôi biết ông chú từ lâu rồi.”



Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Vậy sao?”



Uyên Phương gật đầu. “Tôi gặp ông chú cách đây lâu rồi. Chẳng qua là ông chú không nhớ tôi thôi.”



“Gặp hồi nào?” Tuấn Kiệt tò mò. Anh không ngờ là Uyên Phương nhớ mình.



Uyên Phương giơ ngón trỏ lên. “Lần đầu tiên.” Cô nấc lên một tiếng. “Cách đây lâu rồi, tôi gặp ông chú ở buổi từ thiện ở cô nhi viện. Lúc đó tối quá nên tôi bị lạc đường và tình cờ gặp ông chú đi hướng ngược lại. Khi tôi hỏi đường ra cổng thì không những ông chú hướng dẫn. Mà ông chú còn đi cùng tôi ra đó, sau đó lại đi ngược vào trong.”



“Thật không, sao tôi không nhớ?” Tuấn Kiệt khẽ cười khi cô nhóc vẫn không biết mình là bạn của Bích Hân.



Uyên Phương gật đầu. “Thật.” Cô nấc thêm cái nữa. “Lần thứ hai, tôi gặp ông chú ở trung tâm triển lãm nghệ thuật.”



Trụ sở cũ của mình đây mà, Tuấn Kiệt nghĩ thầm.



“Lúc ấy trời đang mưa. Tôi đang đứng ngoài cửa đợi xe thì ông chú đi tới bên cạnh.” Uyên Phương nhớ lại. “Ông chú tự nhiên đưa cho tôi chiếc ô rồi bước đi.”



Tuấn Kiệt lấy khăn giấy lau miệng cô nhóc. “Lúc đó là khi nào?”



“Là năm ngoái.” Uyên Phương khẽ cười.



Tuấn Kiệt sực nhớ năm ngoái đúng là anh có đưa chiếc ô cho một cô nhóc. “Thì ra cô nhóc đó là nhóc sao?”



Uyên Phương gật đầu lia lịa. “Ông chú nhớ rồi.” Cô chỉ tay về phía Tuấn Kiệt. “Và lần thứ ba là ở quán kem bác Năm.” Cô thu tay lại rồi đan hai tay với nhau. “Ông chú thấy tụi mình có duyên không?”



“Thì ra là do vậy nên nhóc hay rủ tôi đi ăn kem chứ gì.” Tuấn Kiệt như hiểu ra. Nỗi buồn không tên nào đó lại gõ cửa.



Uyên Phương khẽ cười. “Đúng rồi. Chứ không, tôi rủ chú đi ăn kem làm gì.”



Buổi nói chuyện từ đó đối với Tuấn Kiệt trở nên buồn bã. Hai người ngồi một lúc nữa thì ra về. Cảm thấy cô nhóc cũng đã say, Tuấn Kiệt không an tâm nên liền ngỏ ý chở về. Uyên Phương khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.



“Có khi nào ông chú chở tôi đi bán không?” Uyên Phương nói với ánh mắt đa nghi.



Tuấn Kiệt liếc mắt. “Thôi để tôi kêu taxi.”



“Tôi giỡn ấy mà. Chú mau giận vậy.” Uyên Phương quơ túi xách vào lưng ông chú.



Tuấn Kiệt cố tình nói lớn. “Xe của tôi đó kìa. Lên xe tôi chở nhóc về.”



Quốc Anh hiểu ý nên liền nói vào đàm. Anh Quân, tài xế hôm nay của Tuấn Kiệt nghe xong liền đi nhanh tới. Cậu đưa chìa khóa xe vào tay Tuấn Kiệt rồi lao đi như không có chuyện gì.



“Tới nhà rồi.” Uyên Phương vẫy tay. “Thôi tôi vô nhà đây. Ông chú lái xe về an toàn nha.”



Tuấn Kiệt ừm một tiếng.



Vừa lái xe chạy về nhà, Tuấn Kiệt vừa nghĩ vu vơ. Anh không biết ngày mai có nên đi mua quần áo với cô nhóc như đã hẹn hay không. Rồi anh chợt cười khẩy bản thân, chả phải cô nhóc đã lên tiếng thích cậu Quốc Bình rồi sao. Tuấn Kiệt cảm thấy dường như anh hơi bị ảo tưởng. Lắc đầu ngán ngẫm, anh nhấn mạnh ga vút đi.