Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:28 19/04/20


“Ông chú đang ở đâu vậy?” Uyên Phương nói trong điện thoại.



Tuấn Kiệt lúc này đang ngồi trong văn phòng. “Đang đi làm. Có chuyện gì không nhóc?”



Uyên Phương nói lớn. “Ông chú hẹn sáng nay đi mua quần áo với tôi mà.”



Tuấn Kiệt giả vờ nói láo. “Chú mắc lái xe chở sếp đi rồi. Chú xin lỗi, chú đi không được.” Thật ra là anh không muốn cái tình cảnh đâm đầu vào vách đá này tiếp diễn.



“Đã hẹn nhau rồi mà.” Uyên Phương nói giọng buồn bã. “Giờ sao đây.”



“Nhóc sao vậy?” Tuấn Kiệt cảm thấy lo lắng.



Uyên Phương đáp. “Vậy thôi, chú làm đi.” Cô cúp máy.



Tuấn Kiệt buồn bã đặt điện thoại xuống bàn. Anh thở dài rồi tiếp tục làm công việc đang dang dở trước mặt. Những con số, những kí hiệu trước mắt không thể nào chui vào đầu anh được. Hình ảnh của Uyên Phương cứ ngập tràn mãi trong đó. Nói trắng ra là, mặc dù mắt anh nhìn vào xấp giấy tờ đang cầm, nhưng đầu anh thì lại đang nghĩ về cô nhóc.



Quốc Anh lau bàn tiếp khách xong thì đứng dậy. “Sao chủ tịch không đi gặp cô bé?”



Tuấn Kiệt giật mình trờ lại với hiện thực. “Sao cậu biết?”



“Nghề của em mà chủ tịch. Mặc dù nãy giờ em đang lau bàn, nhưng em vẫn thấy chủ tịch cứ nhìn xấp giấy đó mơ màng mãi.” Quốc Anh khẽ cười. “Nếu trong lòng đã nhung nhớ, thì chi bằng đi gặp cô ấy cho vơi nỗi sầu.”



Tuấn Kiệt nhíu mày. “Ai dạy cậu những lời đó vậy?”



“Chủ tịch chứ ai.” Quốc Anh đáp nhanh.



Tuấn Kiệt ầm ờ. “Cậu cứ suốt ngày dụ khỉ tôi hoài.” Anh liếc mắt.



Quốc Anh nói thật. “Vì em muốn thấy chủ tịch vui. Chưa bao giờ em thấy chủ tịch vui như hôm qua.”



“Thôi đi” Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Nghề của cậu cũng có dụ khỉ người ta nữa à.”



“Dụ khỉ đực tới với khỉ cái, đó cũng là một nghiệp vụ mềm.” Quốc Anh cúi mặt e thẹn.



Tuấn Kiệt nói lớn. “Thôi được rồi, được rồi. Tôi đi cho cậu vừa lòng.”



Quốc Anh mỉm cười. “Dạ.” Anh chàng nói vào đàm. “Chủ tịch chuẩn bị di chuyển.”



Một lát sau, Tuấn Kiệt bước vào trung tâm thương mại. Anh bắt đầu đi tới quán cà phê C, nơi anh bảo cô nhóc ngồi đợi mình. Đội cận vệ tiếp tục di chuyển xung quanh để cảnh giới an toàn cho Tuấn Kiệt. Anh Quân tiếp tục đụng mặt với chị nhân viên hôm qua.



“Lại đi mua nội y nữa hả?” Chị nhân viên liếc mắt.



Anh Quân giật mình rồi sực nhớ lại chuyện hôm qua. “Đã bảo tôi nhầm rồi mà lại.”



“Vâng.” Chị nhân viên bĩu môi. “Sự nhầm lẫn có tính toán.” Nói xong chị nhân viên đi tới gian hàng của mình.



Anh Quân lắc đầu. “Đúng là phụ nữ.”



“Nói gì đó?” Chị nhân viên nghe được nên quay lại.



Anh Quân liền nhanh trí. “Đẹp nên nói gì cũng đẹp.” Anh mỉm cười tươi như hoa.



Chị nhân viên cười e thẹn. “Coi chừng đó.”



Trở lại với Tuấn Kiệt, anh thấy Uyên Phương đang ngồi bấm điện thoại. Hôm nay cô nhóc mặc chiếc quần ngắn màu trắng và áo sơ mi trễ vai màu xanh dương. Bên cạnh cô nhóc là ly cà phê đã vơi đi một nửa.



“Nhóc.” Tuấn Kiệt định kêu là Uyên Phương nhưng mà thôi.


“Được lắm.” Tuấn Kiệt cười khẩy.



Nhiều khách nữ ra vào cửa hàng, thấy hai anh chàng đẹp trai tuấn tú đứng chờ trước cửa thì liền che miệng cười. Họ không biết cô nào tốt số mà vớ được những anh chàng như vậy. Hai người thì tưởng người ta đang chọc quê mình nên ai nấy đều đỏ mặt vì ngượng. Chịu nhiều ánh mắt soi mói và những lời bàn tán thì Uyên Phương cũng đi ra.



Tuấn Kiệt lúc này vội nói. “Sao lúc nãy ở cửa hàng V không mua nội y? Lại đi sang đây.”



Uyên Phương bĩu môi. “Mắc gì phải làm giàu cho gã sếp biến thái của chú.”



Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Nhóc không thể thay đổi từ nào khác được hả?”



“Được.” Uyên Phương đánh mặt đi đầy vẻ kiêu ngạo. “Nhưng không thích.”



Tuấn Kiệt bặm môi, bặm miệng như muốn nhào tới cắn cô nhóc. Uyên Phương vừa quay lại thì anh liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng như băng.



Uyên Phương bất ngờ khoác tay Tuấn Kiệt. “Đi ăn nào.” Cô mỉm cười.



“Tự nhiên lại đi ăn?” Tuấn Kiệt ngơ ngác không hiểu. Anh thấy vẫn còn sớm mà.



“Thì ông chú xách đồ mệt.” Uyên Phương nói láo. “Nên dẫn ông chú đi ăn để trả nợ.”



Tuấn Kiệt nhếch môi. “Thì ra là vậy.”



Thế là hai người kéo nhau tới khu ẩm thực, nơi tập hợp những nhà hàng và quán ăn nổi tiếng. Trên đường đi, hai người lướt qua một gian hàng, nơi bày bán các thực phẩm, thức ăn đặc trưng và nổi tiếng dành cho các thực khách. Tất cả được chế biến bởi các đầu bếp tuyệt đỉnh của trung tâm thương mại và trước mỗi quầy hàng đều có thức ăn dùng thử “không giới hạn” dành cho mọi người.



Uyên Phương đã đến đây nhiều lần nên cô liền kéo Tuấn Kiệt đến quầy xúc xích nướng. Cô nhanh chóng lấy tăm đựng trong ống nhựa nhỏ ở bên cạnh, rồi xiên một miếng xúc xích sốt cay đưa lên miệng. Tuấn Kiệt trông thấy thì liền khẽ cười vì điệu bộ hồn nhiên và ngây thơ của cô nhóc.



Uyên Phương xiên một miếng xúc xích khác. “Ông chú thử đi. Ngon lắm.” Thấy Tuấn Kiệt hai tay đều bận nên cô liền đưa lên miệng. “Chú há miệng ra nào.”



Tuấn Kiệt ăn xong thì phát biểu. “Cũng khá ngon.”



“Miếng nữa nha.” Uyên Phương khẽ cười rồi xiên một miếng khác đút cho Tuấn Kiệt.



Đội cận vệ lúc này cũng trà trộn vào ăn như những thực khách. Có vẻ bụng khá trống nên họ nhập vai hơi quá mức. Hồng Thái đứng chầu chực ở quầy thịt gà. Xuân Đức thì ở bên quầy nội tạng động vật, một tay gắp lòng heo nướng, tay còn lại thì nhom nhem miếng gan heo rim. Thanh Sơn thì đứng án ngữ bên quầy hải sản, nơi những con tôm luộc to chà bá hay những con nghêu hấp tràn ngập mùa sả.



Uyên Phương khoác tay Tuấn Kiệt đi tới quầy thịt gà. Cô gắp cho Tuấn Kiệt miếng gà kho sả. “Ngon không?”



“Ngon lắm.” Tuấn Kiệt gật đầu.



Hồng Thái đang đứng bên cạnh liền chem vào. “Ngon ha.” Anh chỉ tay vào khay gà bóp muối tiêu. “Em thử món đó đi. Chủ tịch thích món đó lắm.” Nói xong anh chàng vẫn không biết mình bị hớ.



Uyên Phương khẽ cười rồi chững lại. “Chủ tịch nào?”



Hồng Thái liền nhanh trí. “Chủ tịch nào. Ý anh nói là tôi cực thích món đó lắm.” Hồng Thái nói láo. “Chắc tôi nói lúc đang ăn nên em nghe nhầm ấy mà.”



Uyên Phương gật đầu rồi quay lại. “Chú thử món này xem.” Cô thấy miệng Tuấn Kiệt lem chút dầu mỡ nên liền lấy khăn giấy cạnh đó lau giúp.



Tuấn Kiệt đứng như trời chồng. Anh thấy ngượng nên liền nói. “Sao nhóc không ăn?”



Uyên Phương phụng phịu. “Phải để bụng đi ăn lẩu nữa chứ.”



Tuấn Kiệt tò mò. “Thức ăn đây ngon mà. Vào nhà hàng làm gì?”



Uyên Phương đáp nhanh. “Thì ngon nhưng phải để phần cho người khác nữa.”



Hồng Thái nói vào đàm. “Chủ tịch di chuyển tới phía nhà hàng.”



Thành Nhân vừa di chuyển, vừa ăn nốt con tôm mới lột vỏ. Xuân Đức cố gắng ăn thêm vài miếng. Quốc Anh thì lau nhanh tay rồi bước đi. Thế Hải thì đã ăn xong nên liền theo sau chủ tịch. Mọi cận vệ đều ngưng nhập vai thực khách và trở lại với hiện thực.