Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 7 :
Ngày đăng: 09:28 19/04/20
“Cậu gọi Lê Phúc vào giúp tôi.” Tuấn Kiệt ra lệnh cho Quốc Anh.
“Dạ vâng.” Quốc Anh đi ra phòng trợ lý. Anh đi đến chỗ của Lê Phúc. “Chủ tịch muốn gặp cậu.”
Lê Phúc liền đứng dậy ngay tức khắc. Anh chàng đi vào phòng và thấy chủ tịch đang đứng bên khung kính nhìn xuống. Một tay cầm tách cà phê, một tay đút vào túi quần, Lê Phúc thấy chủ tịch rất trầm tư.
“Chủ tịch gọi em ạ.” Lê Phúc đứng thẳng đầy nghiêm chỉnh.
Tuấn Kiệt quay người lại. “Cậu ngồi đi. Tôi có việc muốn hỏi cậu.”
Lê Phúc khẽ cười. “Dạ.” Anh chàng ngồi xuống. “Chủ tịch muốn hỏi gì ạ?”
“Cậu thấy tôi có biến thái lắm không?” Tuấn Kiệt tò mò muốn biết.
Lê Phúc mở to mắt đầy vẻ hoảng hốt. “Dạ không có. Đối với em, chủ tịch như một người anh cả đầy thân thiện.” Lê Phúc nói thật những gì mình suy nghĩ.
Tuấn Kiệt lắc đầu rồi cướp lời. “Không phải ý đó.” Anh đặt ly cà phê xuống bàn. “Cậu là người đảm nhận về mặt truyền thông. Nên tôi muốn hỏi cậu về những gì người ta bàn tán về tôi.”
Lê Phúc, trợ lý của Tuấn Kiệt, người chịu trách nhiệm quản lý về mặt truyền thông. Với lượng nhân viên đông đảo, Lê Phúc là người thực hiện các chiến dịch PR hoặc nhấn chìm những tin tức có thể làm tổn hại đến tập đoàn nói chung và Tuấn Kiệt nói riêng. Đã có nhiều trường hợp anh cho người đánh sập trang web hoặc bắt xóa những bài viết không hay về Tuấn Kiệt. Nói chung, nhiệm vụ chính của Lê Phúc là khiến Tuấn Kiệt trở nên mất tích trên mặt trận truyền thông. Mọi hình ảnh, bài viết về Tuấn Kiệt khi được đăng lên mạng đều bị anh xóa bỏ bằng nhiều cách khác nhau.
“Ý chủ tịch là dư luận của xã hội?” Lê Phúc như hiểu ra.
“Đại khái như vậy.” Tuấn Kiệt ngồi xuống và bắt chéo chân. Hai tay anh đan lại với nhau đặt trước bụng. Khí thái đầy lịch lãm và quyền quí. “Tôi muốn cậu nói sự thật.”
Lê Phúc chậm rãi thưa. “Người ta bàn tán rất nhiều về chủ tịch. Chủ yếu là sự tò mò về chủ tịch là ai, sống ra sao và tiêu tiền như thế nào.” Cậu khẽ cười. “Giới doanh nhân và các đối thủ của chúng ta, bề ngoài thì không có gì nhưng bên trong là đầy rẫy sự nguy hiểm. Có cơ hội là sẽ đánh tiếng dìm hàng, bôi xấu chủ tịch ngay.”
Tuấn Kiệt không muốn nghe đến những khía cạnh này. Anh chỉ thắc mắc về một vấn đề duy nhất. “Chuyện đó thì tôi không quan tâm. Tôi muốn cậu nói về sự biến thái của tôi ấy.”
Trong lúc Lê Phúc đang ngờ ngợ thì Quốc Anh hiểu ra vấn đề. “Chủ tịch muốn hỏi về những lời đồn ngài ấy là gã biến thái.”
“À.” Lê Phúc nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm. “Cái biệt danh gã biến thái của chủ tịch, thực chất là xuất phát từ một bài báo.” Lê Phúc lục lọi lại trí nhớ. “Tiêu đề của bài viết ấy là.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Người lập dị hay gã biến thái.”
“Nhiều năm trước tôi có nghe bài báo đó.” Tuấn Kiệt gật đầu.
Lê Phúc kể tiếp. “Dạ vâng. Tên phóng viên đó chủ yếu bôi xấu ngài có những thói quen khác người. Lúc đó thì em có nghe trợ lý cũ về mảng truyền thông đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa và bài viết sau đó đã bị tháo gỡ khỏi các trang mạng. Tuy nhiên, biệt hiệu gã biến thái đã nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, bất chấp sự kiểm duyệt của phòng truyền thông lúc đó.”
“Vì sao họ lại gọi tôi là gã biến thái?” Tuấn Kiệt ầm ờ. “Nhất là giới trẻ.”
“Chủ tịch biết mà.” Lê Phúc lắc đầu ngán ngẫm. “Vô công rỗi nghề, các cô cậu ấy giết thời gian bằng cách tụ tập bàn chuyện phím với nhau. Rồi thêu dệt nên những chuyện không hay về chủ tịch để câu view.”
Tuấn Kiệt cảm thấy tò mò về mình. “Những chuyện như thế nào?”
Tuấn Kiệt cười khẩy. “Thế cậu có dám thổ lộ với Thành Mỹ không?” Thấy nét mặt của Quốc Anh hoảng hốt, Tuấn Kiệt tiếp tục tấn công. “Khi nào cậu hiểu được cái cảm giác của người trong cuộc rồi hẵng nói. Cậu ở bên ngoài, cậu cứ nghĩ mọi chuyện dễ dàng như ăn bánh nên cứ xúi giục tôi.” Tuấn Kiệt nhướng mày. “Nói cho cậu biết, vỏ ngoài là bánh nhưng nhân bên trong là sắt đá bê tông đó. Không phải dễ ăn đâu.”
“Đại ca nói chuyện gì mà vui vậy?” Thành Mỹ bước vào phòng.
Tuấn Kiệt nhìn qua Quốc Anh. “Cậu thổ lộ đi.”
Quốc Anh nở nụ cười nham hiểm. “Nếu em thổ lộ thì chủ tịch cũng phải thổ lộ nha. Chúng ta cược không?”
“Cược gì vậy?” Thành Mỹ ngồi xuống.
“Tình yêu không phải là thứ để đem ra đánh cược.” Tuấn Kiệt lắc đầu.
Quốc Anh tiếp tục. “Chủ tịch cược với em, chứ đâu phải cược với cô bé. Nên tình yêu liên quan gì ở đây.”
Thành Mỹ tò mò. “Cô bé nào vậy?”
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Cậu đừng dụ khỉ tôi.”
“Vấn đề là chủ tịch không tự tin vào bản thân mình.” Quốc Anh tỏ vẻ am hiểu. “Mọi tình yêu trên đời này phải đều có niềm tin trong đó.”
“Miệng mồm bữa nay ghê ha.” Tuấn Kiệt bĩu môi.
Thành Mỹ tức giận. “Hai người coi em là người vô hình sao?” Cảm giác bị lơ khiến Thành Mỹ không thể chịu nổi.
Tuấn Kiệt lúc này mới để ý đến Thành Mỹ. “Sao hôm nay không thấy Thành Mỹ ta?” Anh giả vờ chọc tức.
Thành Mỹ liếc mắt qua Quốc Anh răn đe. “Nói đi, tung hứng với đại ca đi.”
“Chủ tịch hỏi Mỹ kìa.” Quốc Anh nói trong ngượng nghịu.
Tuấn Kiệt tiếp tục. “Mỹ đâu, sao tôi không thấy. Dạo này bế quan luyện thuật vô hình rồi hả?”
“Đại ca.” Thành Mỹ ngân dài tiếng. May là phòng cách âm nên những người khác không nghe thấy.
Lúc này thì Vũ Huy ngồi bên ngoài chợt lên tiếng. “Mèo nào kêu phải không ta.”
Ngọc Dương cười khẩy. “Mèo nào ở đây kia chứ. Đồ điên, lo làm việc đi.”
“Rõ ràng là mình nghe thấy tiếng mèo mà.” Vũ Huy lắc đầu khó hiểu. Anh chậc lên một tiếng rồi tiếp tục làm việc.