Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 16 : Bọn họ PK?

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


* PK là một thuật ngữ trong game online: Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động đi

“giết” người chơi khác



Nhiều khi chúng ta không phát hiện, thật ra thì đàn ông có một loại thuộc tính sinh lý đặc biệt, nhất là trước

mặt người mình thích, dù là người đứng đắn, cũng sẽ biến thành người

không nghiêm túc. Lý do của sự chuyển biến đó là anh ta có động tình hay không thôi.



Sau khi quan hệ với Mục Khả được thăng cấp, loại thuộc tính này của Hạ Hoằng Huân bắt đầu tự động ‘tỉnh giấc’.



Về vấn đề phần cứng này, đối với một cô

bé đơn thuần lần đầu tiên biết yêu đương, vả lại thời gian chưa vượt qua ba mươi ngày mà nói, thật sự là vô cùng ‘sâu sắc’. Đổi lại là người

khác, đoán chừng chắc chắn mặt sẽ nóng đến đỏ bừng, thẹn thùng khó mở

miệng. Nhưng mà, đồng chí nhỏ Mục Khả lại là chiến sĩ sắt thép, tố chất

tổng hợp vô cùng vững vàng, thậm chí cứng rắn trước nay chưa từng có.

Bốn năm trước thì có bản lãnh khiến Doanh trưởng Hạ giận đến á khẩu

không trả lời được, cô làm sao có thể dễ dàng thua anh trên lĩnh vực

“Đùa giỡn” được.



Tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp trong mấy

giây, sau đó cô thật bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh

nhạt bóp méo một câu quảng cáo, Hạ Hoằng Huân nghe được cô hỏi ngược

lại: “Sự vừa lòng của em, là những gì anh theo đuổi.”



Nếu như nói thành tích bắn bia lúc trước của Mục Khả khiến Hạ Hoằng Huân khiếp sợ, đến giờ vẫn còn sống dưới

bóng ma cô vô tình tạo ra, vậy thì, câu trả lời của Mục Khả lúc này, quả thật có thể khiến cho nửa đời sau của anh cũng sống trong phiền muộn.



Lại lãnh giáo thực lực hơn người của cô

một lần nữa, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tiềm lực của bạn gái nhỏ dường như

vô cùng lớn, lúc nào cũng có thể bị kích thích mà bộc phát.



Thấy anh đen mặt không nói lời nào, cảm

giác khẩn trương không hiểu trong lòng liền biến mất, Mục Khả hơi đỏ mặt cười cong cong đôi mắt. Lưu loát lấy lại súng ngắm trong tay anh sau đó lắp lại, nằm bò lên chiếu, khi Khang Bác cùng Tô Điềm Âm vẫn còn đang

tìm cò súng dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên thì cô đã vào vị trí,

ngón tay bé nhỏ đặt trên cò súng.



Thời gian dừng lại một lát, Mục Khả nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao không có kính ngắm?”



“Vấn đề này quả là có trình độ chuyên

nghiệp.” Cơn tức của Hạ Hoằng Huân còn chưa tan, anh xê dịch vị trí, làm bộ giúp cô đỡ cán súng, không chút để ý nói: “Kính nhắm là trang bị cho súng bắn tỉa, em cứ vậy mà bắn đi.”



Mặc dù Mục Khả không phải dân chuyên

nghiệp, nhưng có đôi lúc cô rất tích cực, cho rằng nếu đã làm thì phải

làm cho thật chuyên nghiệp, bằng không rất không có trình độ. Cho nên cô không hài lòng lắm với câu trả lời của Hạ Hoằng Huân, liền gọi anh:

“Doanh trưởng Hạ.”



“Ừ.” Anh thuận miệng đáp một tiếng.



Ngoài dự tính của mọi người, cô nói: “Chúng ta PK đi?”



“Hả?” Hạ Hoằng Huân hoài nghi mình nghe lầm.
ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô, lại thấy Mục Khả dùng ngón tay

chỉ về phía bên phải mặt đất. Tuân theo chỉ thị của “Thủ trưởng” nhặt

bình lấy tờ giấy ra, cô hỏi: “Doanh trưởng Hạ, anh ở đây làm gì đó?”



Cũng may mình không có nội thương, bằng

không có thể sẽ hộc máu. Hạ Hoằng Huân cảm thấy bản lãnh giận anh của

quỷ nhỏ này quá cao, nếu cô tiếp tục gây khó dễ, thế nào cũng giảm thọ.



Anh hít sâu, ngửa đầu nhìn cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô xuống.



Mục Khả nằm trên bệ cửa sổ nhìn anh, sau đó lắc đầu.



Anh hít sâu lần nữa, lại vẫy vẫy tay với cô, gương mặt kiên nhẫn.



Mục Khả chống cằm làm vẻ suy tư, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.



Buổi tối ánh trăng sáng rõ, làm buổi hẹn hò có chút mùi vị lãng mạng. Chỉ là nhìn Hạ Hoằng Huân cố ý nghiêm mặt, lãng mạn ít ỏi suýt nữa thì mất hết.



Mục Khả chạy đến trước mặt anh, nhìn anh “Giận” trừng mắt nhìn cô, cô đỡ đầu gối cười không ngừng.



“Còn cười.” Hạ Hoằng Huân sờ sờ mái tóc

ngắn bị gió thổi tung của cô, trong giọng nói nghiêm nghị có ôn hòa

người ngoài khó thể biết được, anh nói: “Dám dùng thành tích chín vòng

khiêu chiến với tôi, em là người đầu tiên.”



Mục Khả trời sanh chính là thích làm

việc ngoài dự đoán. Cô chủ động muốn PK cùng Doanh trưởng Hạ, sau đó cố

tình lặp lại, một phát một vòng, lấy chín phát đạn tạo ra thành tích

chín vòng “nổi trội xuất sắc”, sau không biết tại sao sống chết không

chịu bắn ra phát thứ mười, làm cho Hạ Hoằng Huân cũng không cách nào bắn ra phát đạn cuối cùng, kết quả lấy thành tích chín phát 90 vòng kết

thúc, làm cho anh không biết được thực lực thật của cô.



Mục Khả mạnh miệng: “Ai bảo anh cười

nhạo em, còn luôn tắt máy, em ghi thù.” Thì ra là tức giận nên mới dùng

thủ đoạn nhỏ để đùa bỡn.



Hạ Hoằng Huân biết sai liền sửa, rất

thành tâm xin lỗi: “Xin lỗi, bận bịu nên quên mở máy.” Lại cố ý mềm

giọng dụ dỗ cô: “Đừng nóng giận.”



Mục Khả chu miệng: “Em đã tức giận xong

rồi.” Nhớ tới tin đồn, cô hỏi anh: “Buổi chiều anh cùng bọn Viên Soái

chạy 5km thật à? Sao không nghe anh ấy nói sắp có kiểm tra?”



Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, không đầu không đuôi nói một câu: “Ăn mừng.” Thấy cô cau mày không hiểu, anh đưa

tay phải ra ôm eo nhỏ của, nhẹ trách nói: “Hôm nay là sinh nhật, em còn

giận tôi.” Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, anh cười như không cười hỏi: “Hôm nay cũng sắp qua, em nói, chúng ta dùng chút thời gian cuối

cùng làm chút gì đó tương đối có ý nghĩa, được không?”