Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 17 : Tính chất gần gũi

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Một cô gái lanh lợi như Mục Khả đương nhiên có thể hiểu được ý cười thâm

sâu trên môi Hạ Hoằng Huân, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ muốn bỏ

chạy, theo bản năng liền lập tức phản ứng nhanh nht có th. Nhưng m suy nghĩ trong đầu chung quy lại cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu, so vi người xut thân từ lính Trinh St như anh th tốc độ my chạy của cô dĩ nhin là khng nhanh bằng, xoay ngời mới đợc một nửa đã cảm giác đợc một bàn tay to ln ôm gọn bn hông, thn thể mm mại nhỏ nhắn của c lập tức dán chặt vo khuôn ngời rắn chc mạnh mẽ của Hạ Hoằng Hun, khoảng cách gần đến mức thậm chí cô có th nghe thấy tiếng tri tim anh đập.



Đôi mt theo hai má c thoáng hiện ln ửng hồng, ánh mt không biết nn nhìn vo đâu, Hạ Hong Huân bật cời: "Trốn lm gì, ti đâu chẳng ăn em!"



Mục Khả không th trốn thot lại nhìn thy nụ cười m hồn của anh, nhanh chóng đa tay xoay mặt anh sang một bên, ba phần tức giận bảy phần ngợng ngùng mắng: "Đồ lu manh, háo sc!"



Lực tay vẫn không h giảm, Hạ Hoằng Hun cáng m chặt cô cời ha hả, sau đó mi thấp giọng ni: "Anh chẳng qua chỉ muôn nhn xem bả vai của em có bị thơng hay không thi. Tại suy nghĩ của em không trong sng nên mi hiêu sai."



Dm trêu chọc c! Tuyệt đối phải trả thù! Cứ cho l suy nghĩ của cô khng thuần khiết trong sáng, nhưng chẳng phải cũng là do anh gợi ý đấy thôi. Mục Khả chỉ muốn nện cho anh một trận, mà cô quả thật cũng đã làm như

vậy rồi, động tác cực kỳ dứt khoát.



Lực sát thương của cô vốn

không đủ để công kích, Hạ Hoằng Huân không thèm né tránh mà để mặc cho

cô đánh một hồi, coi như để thư giãn gân cốt, ôm cô vào trong lòng cúi

đầu trầm giọng nói khẽ bên tai cô: "Được rồi, hơi chút là ăn vạ, em một

vừa hai phải thôi đấy!" Đổi lại bị sư tử nhỏ đá một cái khiến anh bật

cười.



Lúc bị anh kéo ôm vào trong lòng, thú nhỏ Mục Khả vốn không an phận ngay lập tức ngoan ngoãn trở lại, hơn nữa tim càng đập nhanh

hơn.



Tranh cãi là tranh cãi, đùa giỡn là đùa giỡn, lúc thực sự

tiếp xúc da mặt non nớt của cô vẫn rất mỏng. Cho tới bây giờ chưa từng

tiếp xúc thân mật như vậy với bất cứ ai, cô kinh ngạc quên vùng vẫy,

theo bản năng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trước ngực Hạ Hoằng Huân,

căng thẳng tới mức tay không biết nên để chỗ nào, đến ngón chân cũng bắt đầu đỏ bừng.



Hạ Hoằng Huân càng ôm càng chặt, trong ánh mắt hiện lên tình ý thân thiết, bên môi hiện lên nụ cười dịu dàng.



Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, lúc ở cùng Mục Khả, cho dù cô có cố

tình chọc giận anh, anh đều phá lệ mà vui vẻ cười nói, có chút bất đắc

dĩ cưng chiều cùng sự dịu dàng vô hạn.



Trên sân huấn luyện rộng

mênh mông, hai người bọn họ ôm nhau thật lâu. Cảm xúc của Mục Khả dần

bình tĩnh trở lại, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, thuận thế dựa vào

trong lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ, yên tĩnh như

con mèo con.



Cô chưa từng nói với ai rằng thật ra cô cũng đang

lặng lẽ chờ mong, đợi một ngày nào đó có một người sẽ thật lòng yêu

thương cô chiều chuộng cô.



Không có người nào biết Mục Khả trong

mắt người khác tưởng như hạnh phúc, nhưng thực ra lại vô cùng khát vọng

có một mái ấm gia đình thật sự.


"Cái này có thể có."



"Cái này thật không có."



Tinh thần ngoan cố của Mục Khả dâng lên, cô không cam lòng thuyết phục: "Cái này thật có thể có."



Hạ Hoằng Huân quay mặt đi, thật lâu mới nói: "Cái này, thật là có."



Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của anh, đồng chí nhỏ đắc ý nở nụ cười.



Đợi Mục Khả ăn xong bánh ngọt, Hạ Hoằng Huân cầm một lọ thuốc nhỏ đi tới:

"Không phải có Viên Soái giúp em nâng từ phía sau sao, làm thế nào mà

vẫn để bị thương." Vừa nói, anh đã đưa tay kéo cổ áo T-shirt của cô

xuống hơi thấp, xoa nhè nhẹ chỗ vai hơi sưng đỏ.



Tay của anh có

phần thô ráp, hẳn là do việc huấn luyện quanh năm tạo thành, chạm vào da thịt non mịn của cô, liền xuất hiện cảm giác tê dại còn rất ấm áp. Mục

Khả xoay mặt cắn môi dưới, dáng vẻ yêu kiều của “cô gái nhỏ” đều hiện ra hết.



Lực chú ý của Hạ Hoằng Huân đều đặt trên chỗ xương vai cô,

rồi lấy thuốc mỡ xoa nhẹ một lát, kéo cổ áo trở lại mới phát hiện gương

mặt cô hơi đỏ, anh mím môi nở nụ cười, cố ý nhích dần tới gần cô nói:

"Tôi phát hiện ra khi em đỏ mặt cũng có thể coi như xinh đẹp."



Nào có ai nói như anh! Mục Khả tức giận.



Lúc cô quay mặt lại, Hạ Hoằng Huân đưa tay kéo lấy thắt lưng mềm mại của

cô, ôm cô vào trong lòng đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở...



Quân nhân làm cái gì cũng đều dùng sức, bao gồm cả việc hôn môi.



Hạ Hoằng Huân cường thế hôn sâu làm tim Mục Khả đập nhanh hơn, khi cô đã

cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là ‘hít thở không thông’ thì dường như có

một luồng điện trực tiếp đánh bật phòng ngự trong lòng, thân thể không

tự chủ được run lên nhè nhẹ.



Ôm sát cô gái nhỏ trong lòng, Hạ

Hoằng Huân tháo bỏ sự uy nghiêm quen thuộc, thực lòng chỉ muốn dùng thân phận một người đàn ông mà hôn cô thật sâu, từ đôi môi mềm mại, nhẹ

nhàng lướt đến cái gáy non mịn, không kìm được in một dấu ấn chỉ thuộc

riêng về anh.



Nụ hôn vừa đi qua, trên cổ Mục Khả khó tránh khỏi lưu lại dấu vết làm cho người ta liên tưởng.



Nhìn lại "Thành quả chiến đấu", Hạ Hoằng Huân đưa tay vuốt ve hai má đang

ửng hồng của cô, một chút cảm giác áy náy cũng không có, ngược lại còn

nói: "Đúng thật là da mịn thịt mềm, chỉ mới đụng nhẹ một chút đã lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy rồi, đau không? Về sau tôi sẽ chú ý hơn, xuống

tay nhẹ một chút."