Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 19 : Một buồn cùng một vui

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Một chiếc xe việt dã ầm vang rồi dừng

lại, Hạ Hoằng Huân nhanh nhẹn nhảy xuống đi thẳng đến văn phòng làm

việc, Dịch Lý Minh cùng Trần Vệ Đông cũng đang ở đây.



Thuận tay cởi chiếc mũ quân đội đặt ở trên bàn, anh trầm mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Không đợi cho Dịch Lý Minh mở lời, Trần Vệ Đông đã đứng lên: “Doanh trưởng, là lỗi của tôi.”



Hạ Hoằng Huân nhìn anh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi chuyện gì xảy ra! Không phải nghe cậu nhận lỗi.”



Thấy Trần Vệ Đông bị Hạ Hoằng Huân lườm có chút hốt hoảng, Dịch Lý Minh nhanh chóng mở miệng: “Lão Hạ…”



“Để cậu ta nói!” Hạ Hoằng Huân cắt lời

Dịch Lý Minh, vẫn nhìn chằm chằm Trần Vệ Đông, lạnh lùng nhả ra từng

chữ: “Đơn giản, rõ ràng, trọng điểm.”



Trần Vệ Đông hít sâu một hơi rồi nói:

“Chung kết tỷ võ hành động theo nhóm nhỏ, là tôi đã đoán sai, cho rằng

Chiến Nghị không giải được mật mã, đã tự quyết định cho nổ cửa khoang,

dẫn đến hành động thất bại.” Dừng một chút, Trần Vệ Đông tiếp tục nói:

“Hơn nữa… còn không tuân theo quy định tỷ võ.”



Những chiến sĩ Dịch Lý Minh lựa chọn

tham gia cuộc thi đấu tỉ võ do sư bộ tổ chức đều là những quân binh

tinh anh kiệt xuất của doanh Trinh sát thiết giáp. Trình độ kiến thức cơ bản của bọn họ đều hết sức vững vàng, được trang bị hoàn thiện, năng

lực ứng biến cả về thể lực lẫn tinh thần có thể nói đều là dẫn đầu. Vậy

mà, trong lúc tiến hành đặt bộc phá một trong bốn người giỏi còn là Xa

trưởng trung đội trưởng – Trần Vệ Đông lại lo sợ chiến hữu trở thành

“Liệt sĩ” mà làm trái với quy tắc, khiến cho đội vốn vô cùng có khả năng trở thành quán quân mất tư cách thi đấu, cũng làm cho đoàn bọn họ bị

thất thế trong đợt tỷ võ này.



Nói cách khác, vốn theo như Hạ Hoằng

Huân cùng Dịch Lý Minh đánh giá, trận tỷ võ cuối cùng lần này mười Vua

Chiến được chọn thì doanh Trinh sát thiết giáp phải chiếm một nửa. Kết

quả, thiệt hại trận đánh quá lớn vượt qua dự đoán của bọn họ, chỉ có một chiến sĩ vượt qua, xem như hoàn toàn không có cửa đạt quán quân.



Hạ Hoằng Huân nhìn chằm chằm Trần Vệ

Đông, phẫn nộ lạnh giọng quát: “Cậu cho rằng? Cậu dựa vào cái gì mà phán đoán cậu ta không phá giải được mật mã? Sự tín nhiệm của cậu với chiến

hữu để đâu rồi hả?”



Hạ Hoằng Huân chỉ tay vào Trần Vệ Đông,

lấy uy nghiêm của Doanh trưởng cao giọng chất vấn: “Người được gọi là

Thiên tài máy tính của Doanh trinh sát thiết giáp là ai? Hả?”



Trần Vệ Đông đứng nghiêm, vẻ mặt chán

nản đáp: “Chiến Nghị.” Lúc đó anh chỉ nghĩ nếu không giải được mật mã

cánh cửa kia sẽ không được mở ra, chiến hữu của anh sẽ phải “Hy sinh”,

vì vậy mà quên mất sở trường của bọn họ.



Nghe được câu trả lời của anh, Hạ Hoằng

Huân lớn tiếng quát: “Danh hiệu thiên tài máy tính của Chiến Nghị là để
nhàn rỗi, từ sân huấn luyện trở về đã chạng vạng, Hạ Hoằng Huân ngồi một mình ở trong phòng làm việc hút thuốc, máy vi tính trên bàn vẫn đang

mở, trên màn ảnh là một tấm bản đồ.



Tay phải anh cầm điếu thuốc, tay trái

theo bản năng sát bên cạnh bàn, giống như là muốn lau vết bẩn vốn dĩ

không tồn tại này. Động tác này rất ít xuất hiện, chỉ có khi Hạ Hoằng

Huân nôn nóng. Nguyên nhân ở chỗ, Mục Khả vẫn chưa gọi điện cho anh,

điện thoại di động ở bên cạnh nguyên cả một ngày vẫn không thấy vang

chuông.



Hơn tám giờ tối, Hạ Hoằng Huân nhấn mấy

con số, rốt cục nhịn không được gọi điện thoại cho người anh em tốt kia. Người này, chính là Mục Nham.



Nhắc tới giao tình giữa Hạ Hoằng Huân và Mục Nham, theo bậc cha chú mà nói, cha của Hạ Hoằng Huân cùng Mục

Thịnh, cũng chính là cha của Mục Nham là chiến hữu, có tình chiến hữu

sâu nặng, khi Hạ Hoằng Huân thi vào trường quân đội ở thành phố A, cũng

trở thành bạn bè mới đặc công Mục Nham hơn anh mấy tuổi, sau này bọn họ

cùng hợp tác trong một lần cứu trợ, hai người đàn ông nổi tiếng này từ

đó trở than anh em tốt không có chuyện gì dấu nhau. Mà quan hệ của Mục

Khả cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân cũng nhờ Mục Nham này mới biết

được.



Điện thoại vang lên hai tiếng đối phương liền tiếp, trong loa truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Ai nha? Tìm ba ba của con sao?”



Đường nét lạnh lùng trên gương mặt Hạ

Hoằng Huân trong nháy mắt dịu xuống, âm thanh trở nên nhẹ nhàng: “Đồng

Đồng à, là chú Hạ, để ba ba của con nghe điện thoại.”



Cậu nhóc nhận ra giọng của Hạ Hoằng Huân, nói ngọt gọi: “Ba ba.”



“Là chú Hạ, con chỉ có một b aba thôi!” Mục Nham từ trong thư phòng đi ra, ôm con trai ngồi trên đùi, nhận điện thoại nói: “Thằng nhóc này, ai mặc quân trang cũng là ba ba của nó.”



Mục Đồng mới hai tuổi, dù sao cũng còn

quá nhỏ, không phân biệt được trang phục đặc công cùng quân trang, lần

đầu gặp thấy Hạ Hoằng Huân mặc quân trang, bắt đầu luôn miệng kêu ba ba, hai vợ chồng Mục Nham uốn nắn bao nhiêu lần cũng không sửa được.



Mục Đồng ngồi trên đùi ba ba còn không

an phận, cầm đồ chơi không buông tay, cười khanh khách: “Ba ba, ba ba.”

Cũng không biết là gọi Mục Nham, hay là vẫn gọi Hạ Hoằng Huân.



Mục Nham cười khổ, nói với Hạ Hoằng Huân: “Cậu nhanh chóng nhận nó làm con nuôi đi, gọi ba nuôi so với ba ba dễ nghe hơn.”



Hạ Hoằng Huân mỉm cười, đang chuẩn bị

nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại kia có người nói: “Đồng

Đồng, đến chơi với cô này, chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình…”



Nghe thấy giọng của Mục Khả rất khàn, Hạ Hoằng Huân lập tức đã hiểu. Vốn nghĩ rằng cô ở cùng Hách Nghĩa Thành,

thật không ngờ lại có thể ở trong nhà Mục Nham, nụ cười trên mặt anh

bỗng nhiên cứng đờ, hơn nửa ngày không nói ra tiếng.