Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 20 : Bí mật đầu tiên

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Nghe được tiếng nói kì quái của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn không nén được tức giận, anh vội hỏi: “Mục

Khả sao rồi? Hôm nay là ngày gì đặc biệt với cô ấy sao?”



Có chút ngoài ý muốn khi anh gọi điện

thoại lại là vì Mục Khả, Mục Nham cau mày, xoay người lại liếc nhìn Mục

Khả đang dụ dỗ con trai chơi đùa, cân nhắc xong mới nói: “Hoằng Huân,

không phải là tôi thừa nước đục thả câu không muốn nói cho cậu biết,

nhưng việc này, không nên do tôi nói ra.” Cảm thấy được sự nghi ngờ cùng sốt ruột của người anh em, anh giải thích nói: “Tôi cho là, để Khả Khả

tự mình nói cho cậu biết thì thích hợp hơn.”



Từ trước đến giờ Mục Nham chưa bao giờ giấu giếm người anh em Hạ Hoằng Huân này bất cứ chuyện gì.



Có lẽ là kinh nghiệm phá án nhiều năm

làm anh tương đối nhạy cảm, có lẽ do Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ có ý che giấu tình cảm đối với Mục Khả, thật ra Mục Nham đã sớm nhìn ra anh có ý với em họ nhỏ nhà mình. Nhưng nghĩ đến sự chú ý của hai nhà Mục, Hách

đối với hôn nhân của Mục Khả, anh có chút lo lắng. Cho nên, Hạ Hoằng

Huân không để ý thì anh cũng không tiện nói gì. Chỉ là, nếu như quan hệ

của bọn họ đã đến mức có thể khiến cho Mục Khả giãi bày bí mật cùng khổ

sở trong lòng, Mục Nham cũng rất nguyện ý giúp người anh em mình một

phen, dù sao, anh luôn hi vọng em họ nhỏ của mình được hạnh phúc.



Mục Nham cố ý tránh làm Hạ Hoằng Huân

cảm thấy lo lắng. Theo lý thuyết Mục Khả ở tại nhà anh, anh hoàn toàn có thể yên tâm, huống chi tối mai cô sẽ trở về trụ sở huấn luyện, đáng

tiếc Hạ Hoằng Huân vẫn không yên lòng. Vì vậy, anh nói: “Bây giờ tôi đến đó được không?”



Vẻ mặt Mục nham có một giây kinh ngạc, ngay sau đó, khóe môi khẽ cong lên, thoải mái mà nói: “Tùy ý cậu.”



Cúp điện thoại, Mục Nham ngồi trong

phòng khách xem tạp chí xe hơi như không có chuyện gì xảy ra, câu có

câu không nói chuyện phiếm cùng Mục Khả.



“Khả Khả, có phải hôm nay em chọc Hách

Nghĩa Thành đúng không?” Mục Nham biết, ngoại trừ người anh họ là anh

đây, Mục Khả có thói quen không phân biệt lớn nhỏ với cả Hách Nghĩa

Thành nữa.



Tâm tình Mục Khả hiển nhiên không tốt,

lực chú ý ở đặt trên người Đồng Đồng bướng bỉnh, cô cũng không ngẩng đầu nói: “Em chọc cậu ấy làm gì.”



Nghĩ đến biểu tình Hách Nghĩa Thành lúc

đưa Mục Khả tới, Mục Nham có chút buồn bực: “Vậy sao mặt anh ta đen

thui, làm như anh thiếu tiền anh ta không bằng.” Luận bối phận Mục Nham

thấp hơn Hách Nghĩa Thành một bậc, cho nên khi người nào đó đưa Mục Khả tới, lấy giọng ra lệnh nói: “Chăm sóc con bé, ngày mai tôi tới đón.”

thì trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.



Mục Khả nghẹo đầu suy nghĩ một chút,

không nghĩ ra nguyên nhân, cô nói: “Không biết người nào chọc cậu ấy,

buổi chiều liền khó chịu với cả em. Em nói phải về trụ sở huấn luyện,

cậu còn mắng em, điện thoại di động cũng không chịu cho em, tịch thu

rồi.”



Trong trí nhớ của Mục Khả Hách, Nghĩa

Thành dường như chưa bao giờ phát giận với cô, nói muốn gì được đó cũng không quá, nhưng hôm nay thấy anh bày ra khuôn mặt khó chịu xưa nay

chưa từng thấy, cũng không giải thích liền công khai tịch thu điện thoại của cô. Trên đường tới nhà Mục Nham, lại càng không thèm để ý đến cô,

làm cho Mục Khả khó hiểu.


xa là không đủ, anh thật không ngờ, cô bé hoạt bát thích cười như vậy,

lại mất mẹ khi chưa tròn 16 tuổi. Người phụ nữ cười lên dịu dàng điềm

tĩnh trong ký ức của anh đã qua đời.



Không có ai sẽ đùa như vậy. Hạ Hoằng Huân có chút không thể tin, lại không thể không tin.



“Bà ngoại nói, lúc đi mẹ không yên tâm

nhất là em......” Mặc dù hết sức khống chế, Mục Khả vẫn nghẹn ngào, cô sụt sịt một cái, nhỏ giọng nói: “Lúc em còn nhỏ rất không nghe lời,

luôn thừa dịp lúc mẹ ngủ chuồn êm đi chơi, khiến bà lo lắng......

Sau này, em nghe lời, bà lại không còn...... Mẹ nói, phải thật vui

vẻ sống qua ngày...... Không cho em nhớ bà, hàng năm chỉ cho 1

ngày......”



Hách Xảo Mai bỏ lỡ quá trình trưởng

thành của Mục Khả, nhưng bà lại dùng sinh mạng hữu hạn của mình để lại

cho con gái rất nhiều điều quý giá. Bà dạy cô mỉm cười như thế nào, dạy

cô kiên cường dũng cảm, bà đem tình yêu vô bờ cùng nhớ thương với con

gái tan vào một quyển nhật ký ố vàng, thay thế bà bước đi cùng con gái

yêu từ năm này qua năm khác......



Mục Khả sớm bị ép chấp nhận sự thực mẹ

qua đời, dần dần lớn lên cô vẫn luôn thử lấy thái độ bình thản đối mặt

với ngày này hàng năm. Chính bởi vì thế, Hạ Hoằng Huân mới không phát

hiện ra sự khác thường của cô trước đó.



Hạ Hoằng Huân biết Mục Khả khóc, đây

thật ra là lần đầu tiên cô dỡ bỏ phòng bị ở trước mặt anh không chút che giấu mà khóc thút thít. Anh không lên tiếng an ủi, cũng không tìm được

từ ngữ thích hợp để an ủi. Anh cũng không ngăn cản, chỉ vỗ nhẹ lưng cô,

để tùy cô phát tiết.



Mỗi một năm dùng thời gian một ngày nhớ về người thân yêu nhất, có rơi nước mắt nhiều hơn nữa cũng là việc nên làm.



Hạ Hoằng Huân im lặng ôm chặt Mục Khả, muốn mượn vòng tay ấm áp mạnh mẽ an ủi trái tim yếu ớt của cô.



Khi cảm xúc của Mục Khả dần dần bình

phục lại, Hạ Hoằng Huân thương yêu lấy ngón tay lau nước mắt cho cô,

không tự chủ mà mềm giọng chọc cô cười: “Khóc như con mèo mướp nhỏ vậy,

nàng dâu xấu như vậy ai muốn lấy đây. Thôi nào, đừng khóc, về sau có

tôi, trời sập xuống có tôi đỡ.”



Sinh Tử Vô Thường, không ai có thể thay đổi. Mục Khả hiểu.



Hơi thở nam tính trên người Hạ Hoằng

Huân khiến Mục Khả cảm thấy an tâm cùng tin cậy, cô dựa vào trong ngực

anh, giọng nói khàn khàn nói: “Anh nói sẽ đối tốt với em, cái gì cũng

nhường em, có làm được không?”



Hạ Hoằng Huân vuốt ve mái tóc rối bù của cô: “Bảo đảm làm được.”



Mục Khả ngửa khuôn mặt nhỏ lên nói: “Vậy chờ lúc em kết hôn anh chuẩn bị đồ cưới cho em.”



Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, Hạ Hoằng Huân hứa hẹn:



“Có thể!”