Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 21 : Thao tác theo trình tự

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Lúc Mục Nham đón An Dĩ Nhược về nhà,

Đồng Đồng đã muốn nhào ngay vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mà ngủ,

không để ý đến tư thế, cái miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùng lanh lợi.



Nhẹ chân nhẹ tay cho con trai nằm ổn

định, An Dĩ Nhược hỏi: “Không phải nói Khả Khả đã tới sao, đâu rồi?”

Không có anh chị em nên An Dĩ Nhược rất thích Mục Khả, cảm thấy cô vẫn

còn là đứa trẻ chưa lớn.



“Bị người ta lừa đi.” Mục Nham ôm lấy

cái eo nhỏ nhắn của An Dĩ Nhược hôn trộm một cái mới giải thích nói:

“Cùng đại doanh trưởng Hạ đi nói chuyện yêu đương rồi.”



An Dĩ Nhược có chút bất ngờ, cô xoay

người né tránh cái hôn của Mục Nham, không khỏi có chút nghi ngờ: “Hạ

Hoằng Huân? Anh nói Khả Khả, cùng anh ta nói chuyện yêu đương?”



Mục Nham bất mãn nhíu mày, nhanh nhẹn ôm ngang người An Dĩ Nhược quay trở về phòng ngủ, đè cô xuống giường lớn,

vừa đưa tay cởi áo khoác, vừa cố ý hôn vào chỗ cổ sợ nhột của vợ.



Tránh không khỏi cái hôn của Mục Nham,

An Dĩ Nhược cười khanh khách đưa tay đánh anh: “Được rồi được rồi, đừng

làm rộn nữa, đã muộn thế này Khả Khả còn chưa trở về, anh không lo lắng

sao? Anh trai gì mà, không xứng đáng gì cả.” Khuôn mặt Mục Khả trông vẫn giống như trẻ vị thành niên, An Dĩ Nhược vẫn coi cô là đứa bé, giờ này

còn ra ngoài chơi khiến cô không yên lòng.



Bàn tay to vô phép tắc luồn vào trong áo cô, vuốt ve da thịt mềm mại bên eo, Mục Nham cười gian nói: “Năm đó em

bị anh bắt cóc đêm không về nhà ngủ cũng đâu có thấy cha mẹ vợ lo lắng.”



Sau khi cấu véo trên lưng chồng một phen, An Dĩ Nhược nói: “Đồ đáng ghét!”



Sau khi kết thúc một nụ hôn dài triền

miên, nghe tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến, Mục Nham

nghiêng đầu tựa vào thành giường nghĩ ngợi, sau đó gọi điện cho Hạ Hoằng Huân.



Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có

người bắt mắt, giọng nói Hạ Hoằng Huân vẫn bình tĩnh như trước, anh thấp giọng nói: “Có chuyện gì sao?”



“Làm sao lại thần thần bí bí, gây án hả?” Mục Nham làm ra vẻ huynh trưởng lên mặt bảo: “Đưa người đi đâu, khi nào trả?”



Gây án? Chẳng khác nào nằm mơ. Ngay cả suy nghĩ cùng lười, Hạ Hoằng Huân nói ngắn gọn: “Ngày mai.”



Mục Nham phản đối: “Không được.”



Hạ Hoằng Huân cười: “Không được thì cậu làm gì được tôi nào?”



“Tôi có thể làm được thì sao nào?” Mục

Nham không hài lòng cãi lại một câu, trong lòng thực rất hiếu kỳ, sử

dụng phương thức thăm dò hỏi: “Ở chỗ nào? Cậu không phải trở về đơn vị

sao?” Quả thật không phải là anh lo lắng cho Mục Khả, ở cùng Hạ Hoằng

Huân, còn có gì phải lo lắng. Cái mà anh quan tâm thật chính là tiến
một câu: “Thật sự muốn để hai người họ đi cùng nhau sao? Anh có chắc

không?”



Dù sao cũng có quan hệ huyết

thống, Mục Nham hiểu rõ nghi ngờ của cô, dương dương đắc ý hất cằm bảo

cô đuổi theo Hách Nghĩa Thành. Dù nói thế nào người ta cũng là cậu của

cô, dù gì cũng nên giữ thể diện.



Mục Khả liếc nhìn Hạ Hoằng Huân một cái, lại nhận được ánh mắt có ý giống như vậy.



“Cậu nên chuẩn bị tâm lý, qua

cửa ‘phụ huynh’ này không dễ đâu.” Chờ Mục Khả biến mất dần trong tầm

mắt, Mục Nham lo lắng nói: “Hơn nữa vị Tham mưu trưởng Hách này rất quan tâm Khả Khả, địa vị của cháu gái tuyệt đối cao hơn với bạn gái. So với

cậu, cậu ta càng giống như người yêu của Khả Khả.”



Từ địch ý trong mắt Hách Nghĩa Thành đối với mình, anh đã sớm đoán ra được sẽ có khá nhiều trở ngại

tình yêu, Hạ Hoằng Huân vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Biết rõ nội tình.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”



“Nội tình chính là…” dừng một

chút, Mục Nham giương mắt nhìn nhìn vào quân trang của Hạ Hoằng Huân:

“Nội tình chính là, chú Hai tôi không thích Khả Khả lấy chồng quân

nhân.”



Cái logic gì thế này? Chẳng lẽ đều là quân nhân, Hách Nghĩa Thành sẽ không cưới vợ sao?



Hạ Hoằng Huân dừng bước lại, xoay người nhìn Mục Nham: “Hoàn toàn không thể trở thành lý do ngăn cản tôi!”



Mục Nham thấm thía dặn dò:

“Đừng nhìn bình thường Khả Khả cùng hắn không phân biệt trên dưới, lúc

mấu chốt cô ấy vẫn rất nghe lời Hách Nghĩa Thành. Tình cảm tười mấy hai

mươi năm không phải là giả, cậu tuyệt đối không nên xung đột trực tiếp

với cậu ta, khó tránh khỏi tiền mất tật mang.”



“Xem ra con đường phía trước

trở ngại trùng điệp.” Hạ Hoằng Huân nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa cười nói: “Nếu không thể tấn công chính diện, có thể áp dụng chiến thuật quanh

co.”



Chướng ngại trước mặt, anh liên tục phát huy tinh thần cách mạng chủ nghĩa lạc quan.



Chiến thuật quanh co? Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, Mục Nham nở nụ cười.



Anh thiếu chút nữa đã quên, Hạ Hoằng Huân không chỉ xứng danh vua bộ binh, lại càng là một quan quân

có nhiều mưu lược quân sự, ngoài năng lực đối kháng số một, lại càng

quen dùng chiến thuật “binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đất”.



Chỉ là, tình trường chung quy

khác với chiến trường, Hạ Hoằng Huân cho dù có am hiểu chiến thuật nhưng cũng không thể phát huy hết tác dụng như mong muốn, đúng là có nhiều

việc không thể biết trước được.