Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 2 : Át chủ bài doanh trại trinh sát

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Chân trời phía đông còn chưa hửng nắng, cả vùng đất còn ngủ say trong ánh

trăng, những người tỉnh cũng đã mơ hồ ngửi thấy được trong không khí có

mùi thuốc súng nhàn nhạt, bọn họ biết, đó là mùi vị đặc thù của chiến

tranh.



Trong trung tâm khu ẩn nấp đơn giản, sáu sĩ quan trẻ tuổi đang thành thạo

điều khiển dụng cụ điện tử, tiếng dòng điện xèo xèo kéo dài không ngừng.



Hạ Hoằng Huân mặc trang phục huấn luyện, đứng thẳng như cây tùng, nhìn

chăm chú vào màn hình giới hạn, thu hết toàn cảnh chiến trường vào trong mắt.



Lúc này, truyền đến tín hiệu cảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm, con mồi đã tiến vào điểm phục kích của quân ta.”



Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, trong tiếng tích tắc, trên mặt Hạ

Hoằng Huân rõ ràng xẹt qua tia mỉm cười thần bí, giọng nói trầm thấp

hùng hậu giống như một làn sóng điện vô hình truyền đến bầy sói đang vận sức chờ phát động, anh tỉnh táo ra lệnh: “Tiểu đội đột kích tấn công

toàn diện, không được để lọt dù một con ruồi!”



Rừng núi vốn đang yên tĩnh, trong phút chốc tiếng giết rung trời, lửa đạn

trí mạng chằng chịt quét ngang bầu trời. “Con ruồi” lượn trên tầng trời

thấp, tưởng rằng đã tránh được ra-đa, thần không biết quỷ không hay tiến vào doanh trại “Quân địch”, lại không ngờ đã rơi vào giữa mai phục.

Trong nháy mắt, ba chiếc máy bay trực thăng võ trang bị đánh trúng,

trong tiếng nổ vang dội, rơi thẳng xuống mặt đất.



Trong khoang điều khiển, ánh mắt Viên Soái vô cùng hài lòng, để nâng cao tầm

nhìn, anh nâng ghế lái, tựa đầu ra cửa xe, đồng thời thuần thục xoay cần điều khiển, xe tăng dựa vào vận tốc quay bánh xích chuyển hướng, cố ý

giết “Con ruồi” đang bay phía sau trận địa.



Xa trưởng Trần Vệ Đông ở bên trong khoang cảm thấy chợt cao chợt thấp lắc

lư, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, anh trầm giọng quát: “Mẹ nó, quay đầu về cho tôi.”



Đây là chiến trường, chung quanh ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm,

chỉ cần hấp tấp sơ suất một chút là có thể phải trả giá bằng cả tính

mạng. Là Tiểu đội trưởng đội xe tăng đột kích, anh không cho phép tổ

viên có bất cứ sơ suất nào dù là nhỏ nhất, bởi vì sơ xuất của bất kỳ một thành viên nào đều sẽ ảnh hưởng đến cả chiến cuộc.



Đang chìm trong trạng thái phấn khởi, Viên Soái nghe tiếng quát đó chợt hiểu ra. Người vừa mới học đi đã muốn điều khiển xe tăng này cả người bỗng

chốc đổ mồ hôi lạnh, anh nhanh chóng đóng chặt cửa xe, còn chưa kịp sử

dụng súng máy xạ kích bảo vệ mình, xe tăng đã bị quân địch ẩn núp đánh

trúng, ngã lệch vào hố sâu ven đường.



“Thằng nhóc đáng chết!” Trong trung tâm chỉ huy, Dịch Lý Minh bực tức dậm chân.



“Bịt kín toàn bộ kính tiềm vọng phòng lái, nghe theo Xa trưởng chỉ huy đi

tiếp.” Hạ Hoằng Huân từ trên màn hình thấy được toàn bộ quá trình, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thể xảy ra, ra lệnh vào trong micro: “Pháo cao xạ xếp thành ba hàng đánh bọc qua, trường

pháo, nhị pháo thủ chuẩn bị.”



Sai lầm ngoài ý muốn cũng không làm cho con át chủ bài doanh trại rối loạn. Nghe được chỉ thị xong, tổ đột kích nhanh chóng điều chỉnh xếp thành
* Đại tài tiểu dụng: không biết trọng nhân tài; không biết người

biết của; gáo vàng múc nước giếng bùn; dao trâu mổ gà (dùng người tài

không đúng chỗ)



Hạ Hoằng Huân chuyển tới một ánh mắt bất mãn: “Tôi không có nói như vậy.”



Lục Trạm Minh minh đẩy trở về: “Ý cậu chính là như thế.”



Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp: “Đoàn trưởng, tôi mang binh đi tham gia tỷ võ,

cũng không phải dẫn bọn họ đi đánh nhau với Hách Nghĩa Thành, ngài việc gì phải khẩn trương? Tôi cam đoan bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm

vụ, không xung đột chính diện với hắn ta.”



Lục Trạm Minh minh liếc anh một cái: “Cậu đã xung đột rồi đấy thôi, yên tĩnh đi.”



“Đối kháng không xung đột thì gọi gì là đối kháng? Đó không phải hành động

thuộc về cá nhân tôi.” Ý là Đoàn trưởng ngài phái tôi đi, không liên

quan đến tôi.



Lục Trạm Minh minh đưa ngón tay chỉ vào anh, nghẹn họng, lại trợn mắt nhìn

anh nói: “Đây là mệnh lệnh!” Trừ dùng cái này ngăn chặn anh, Đoàn trưởng quả thật có lúc không chỉnh được sự ngang ngược của anh.



Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Hạ Hoằng Huân còn có thể

nói gì? Tuy có lúc trình độ sơ suất của anh không thua gì Viên Soái,

nhưng không có nghĩa là anh sẽ cãi chỉ thị cấp trên giao cho.



Oán giận nhưng không có chỗ phát, anh nắm tài liệu đứng bật dậy, giọng nói

không tốt, hỏi: “Còn chỉ thị gì nữa không?” Bộ dáng kia ngang ngạnh

không chịu nổi, Lục Trạm Minh giận đến xoay người sang chỗ khác nhìn

ngoài cửa sổ không nói lời nào.



Ninh An Lỗi thấy thế đi ra hoà giải, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Hạ Hoằng Huân: “Mỗi lần huấn luyện quân sự cho sinh viên đều phải cử hành đại hội động

viên, trình tự này không thể thiếu, đến lúc đó cậu lộ mặt ra, mượn

chuyện này khiến những sinh viên kia hiểu rõ hiểu về quân nhân cùng bộ

đội chúng ta......”



“Mở hội chiêu đãi phóng viên là được.” Kiêu ngạo bất tuân tận xương bị kích ra, Hạ Hoằng Huân cầm tài liệu xoay người đi, trong miệng còn nói năng

hùng hồn: “Tôi thấy chính là thỏa mãn sự sùng bái mù quáng của bọn học

sinh tiểu học thì có!” Đi ra trước cửa phòng làm việc anh xoay người làm quân lễ tiêu chuẩn, tức giận quẳng lại một lời: “Nếu để cho tôi đi,

trong lúc huấn luyện có người nào gục, tôi không chịu trách nhiệm.”



Cái thằng nhóc chết tiệt này! Xoay người lại, cùng Ninh An Lỗi liếc nhau một cái, Lục Trạm Minh cũng không nhịn được cười.



Trở lại trong doanh, Hạ Hoằng Huân đem tài liệu quăng cho Dịch Lý Minh,

“Cậu mang binh đi tham gia tỷ võ. Đụng phải binh của Hách Nghĩa Thành,

đừng khách khí, cứ đập thẳng tay cho tôi!” Càng nghĩ càng giận, anh phát tiết bằng cách gào lên giống như cách bộ đội trao đổi thông tin, quát

nhân viên truyền tin: “Gọi Viên Soái đến đây cho tôi!” Cái tên nhóc chết bầm hành động không nghe chỉ huy! Hắn tưởng hắn tên Viên Soái thì chính là tướng quân chắc?