Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 3 : Là phúc hay là họa
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Tín hiệu đèn vừa ‘phụt’ tắt, nơi đóng quân cũng chìm vào bóng tối, chỉ duy
nhất đèn trong phòng làm việc của Doanh trưởng vẫn còn sáng.
Thấy anh không có ý định đi nghỉ, Dịch Lý Minh lên tiếng nhắc nhở: “Lão Hạ,
cậu nên quý trọng thời gian nghỉ ngơi, đừng để đến khi cậu nằm xuống
cũng là lúc còi báo phải rời giường.” Thật ra thì Chính trị viên lớn
tuổi hơn Hạ Hoằng Huân, nhưng trong quân ngũ vẫn có thói quen xưng hô
như vậy, mọi người gặp nhau ai ai cũng gọi là ‘Lão’.
Hạ Hoằng Huân cũng không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm
vào tấm bản đồ quân dụng: “Không phải anh đang sợ về nhà muộn, chị dâu
sẽ cho một trận chứ?”
Nhắc đến vị nào đó trong nhà, Dịch Lý Minh khẽ cau mày: “Trước kia không có
điều kiện để đi theo quân ngũ thì cô ấy cứ đòi cả ngày lẫn đêm, bây giờ
có điều kiện được ở cùng nhau thì lại ầm ĩ suốt ngày, cậu không nhìn
thấy được bộ dáng như có thâm cừu đại hận của cô ấy đâu!”
“Chị dâu cũng không thoải mái gì, vì anh mà bỏ cả chỗ làm tốt đến đây, còn không đủ sao!”
Hạ Hoằng Huân đứng lên rót nước, uống một hớp rồi nói: “Khi không có người quản thì anh lại muốn, lúc có người hầu hạ rồi anh lại không vừa ý.
Đừng quên đàn ông độc thân thời nay so với quả phụ còn thảm hơn, tích
phúc đi!”
Hạ Hoằng Huân thuộc mẫu người sống trong huấn luyện đặc biệt, vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là loại liều mạng, ít khi nói về phương diện
tình cảm, gia đình, Dịch Lý Minh cảm thấy bất ngờ, cười nói: “Cảm nhận
này của cậu cũng rất sâu sắc nha? Sao đây, muốn cưới vợ rồi hả? Này,
thừa nhận đi, là đàn ông ai mà không muốn thế. Cậu nói xem, cậu có phải
là đàn ông hay không?”
Hạ Hoằng Huân tiện tay cầm xấp văn kiện trên bàn nện tới, bắt đầu đuổi
người: “Không muốn bị phạt thì hãy nghe theo chỉ thị của tôi mà làm, lập tức nghe khẩu lệnh, quay về phía sau, bước đều bước, trở về nhà ——”
Dịch Lý Minh không thèm để tâm, vừa thu dọn tư liệu ở trên bàn vừa không
ngừng lải nhải nói: “Tôi cũng không muốn nói đâu, lớn già đầu rồi, thật
còn muốn đánh nhau à? Không phải Chính ủy nói giới thiệu bạn gái cho cậu sao, cậu đừng thoái thác nữa. Mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thích lãng
mạn, có đi xem mắt cũng nên chuẩn bị trước một chút.”
“Tôi chỉ biết chiến thuật. Cái loại nghệ thuật sống như lãng mạn gì đó không có trong cuộc sống của tôi.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời Dịch Lý Minh, tiếp
tục vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân dụng.
“Cậu cứ mạnh miệng đi.” Dịch Lý Minh cũng mặc kệ Doanh trưởng của anh có bao nhiêu ngang tàng, vươn tay rút tấm bản đồ quân dụng rồi gấp lại nhét
vào trong ngăn kéo, “Bản đồ quân dụng dù có đẹp mắt hơn nữa có thể so
được với mặt của vợ à? Mùa Đông năm nay không phát đệm sưởi cho cậu nữa, ôm lấy bản đồ mà sưởi ấm đi.”
“Số anh đúng là thích hợp với chức Chính trị viên, hay cằn nhằn!” Hạ Hoằng
Huân bất chợt đứng lên, dáng vẻ như là sắp đánh người, Dịch Lý Minh sợ
tới mức lao thẳng ra cửa, đến khi chạy ra phía ngoài mới dám đốp chát
lại: “Đợi lúc kết hôn rồi gặp phải khó khăn, tôi xem cậu còn ngông cuồng đến cỡ nào!”
cậu còn trở thành tù binh...... Aizzz, cậu nói này, từ khi nào mà
cháu bắt đầu quan tâm đến việc này vậy? Lúc cậu thắng chưa bao giờ thấy
cháu hỏi một câu, đang đả kích cậu sao?” Nha đầu này từ trước đến giờ
không có hứng thú với chuyện quân đội của anh, đã đổi tính từ khi nào
vậy?
Mục Khả bị gõ đau, cô rướn người tới đánh anh: “Ai bảo thường ngày cậu chỉ biết lý luận suông, thua cũng xứng đáng.”
“Không biết lớn nhỏ!” Hách Nghĩa Thành cười mắng, vò mái tóc ngắn lộn xộn của
cô, thuận tay lấy cái túi lớn ở chỗ ngồi phía sau đưa tới trước ngực cô: “Cho cháu mang theo đến trụ sở huấn luyện đó. Nơi đó ngoại trừ gạo và
bánh bao quân dụng ra, cũng không có đồ ăn vặt gì cho cháu mài răng.”
Mục Khả vừa mở túi ra, thấy tất cả đều là những thứ ngày thường thích ăn,
cô đẩy cánh tay anh làm nũng: “Biết ngay là chỉ có cậu là tốt nhất, Tham mưu trưởng Hách!”
Trên khuôn mặt điển trai của Hách Nghĩa Thành tràn đầy yêu thương, vuốt vuốt mái tóc ngắn rối bù của cô, anh nói: “Được rồi, trở về đi, cậu còn có
việc rồi, có thời gian cậu sẽ đến trụ sở huấn luyện thăm cháu.”
Trụ sở huấn luyện ở vùng ngoại ô, ước chừng một giờ đường xe. Sau khi đến
nơi, dưới sự chỉ dẫn của sĩ quan, nhóm thầy trò đi huấn luyện được tiếp
đón đi đến doanh trại, Mục Khả thay trang phục rằn ri còn rộng hơn đồ
ngủ đi tham gia cổ vũ cho đại hội.
Mười giờ đúng, cửa hông hội trường két một tiếng được mở ra, một hàng sĩ
quan mặc mặc quân trang màu xanh lục đi tới, Trung Tá đi phía sau vô
cùng nổi bật trong đám người.
Nhóm nữ sinh có chút xôn xao, ngay cả nữ đồng sự đứng ở bên cạnh cũng bất
chấp dè dặt vui sướng, kéo áo Mục Khả luôn miệng nói: “Mau nhìn mau
nhìn, Trung Tá kia đẹp trai chết đi được......”
“Đẹp trai thì đẹp trai, cậu kéo quần áo mình làm gì.” Mục Khả nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt dõi theo cái người Trung Tá vừa ra sân đã làm mê loạn rất nhiều chị em phái nữ, nhìn thấy người đó yên lặng duy trì tư thế ngồi uy
nghiêm.
Đại hội động viên cũng không dài dòng, sĩ quan thay mặt cùng đại biểu nhà
trường sau khi phát biểu ý kiến ngắn gọn xong, trực tiếp lược bỏ vài quá trình không cần thiết ở phần sau. Cuối cùng, mười người sĩ quan trẻ
tuổi đại biểu xuống đài bắt tay với giáo viên của nhà trường.
Mục Khả là người mới có thời gian làm việc ngắn nhất trẻ tuổi nhất đại học
C, cho nên đứng ở sau cùng trong hàng ngũ giáo viên. Mà anh là người phụ trách huấn luyện quân sự lần này, khiêm tốn đi ở phía sau những người
sĩ quan huấn luyện khác. Cho nên, tất nhiên bọn họ bắt tay nhau cuối
cùng.
Năng lực quan sát nhạy bén của anh khi nhìn vào phía sau thì phát hiện ánh
mắt bất thường của cô. Giây phút bắt tay cô, trên mặt Hạ Hoằng Huân
thoáng hiện ý cười như có như không, gió mát đưa giọng nói hùng hậu của
anh tiến vào trong tai, cô nghe anh hạ thấp giọng nói: “Làm phiền cô,
đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi!”