Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 4 : Sau lưng có chuyện cũ

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, âm sắc của anh có vẻ không giống người khác, rất có ý vị lại trầm thấp từ tính,

cứng rắn mà có lực.



Bọn họ nhìn nhau, giống như ánh lửa va

chạm đất đèn. Nhưng, anh là người rất có chừng mực. Chỉ tượng trưng nắm

lại bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó liền buông lỏng ra. Người bên ngoài

nhìn vào, cũng chỉ thấy bọn họ tiếp xúc một cách lễ phép. Động tác nhanh chóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng không có cơ hội mở

miệng, nhưng, tính tình phản nghịch sâu trong lòng cô bị nụ cười ý vị

sâu xa thần bí của anh kích thích phát ra, cô có ý muốn so tài cùng anh.



Mục Khả không quên anh đen mặt lại khiển trách cô, một câu: “Cô có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được đấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho cô đứng ba giờ ở giữ sân huấn luyện. Đứng tư

thế quân đội, thù cũ cô vốn đã quên mất, nhưng giờ lại nhớ đến. Cho nên nói, đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội phụ nữ.



Không biết là bị các sĩ quan hiên ngang

mạnh mẽ làm kinh sợ, hay là do hành động của Hạ Hoằng Huân quá mức kín

đáo, không ai phát hiện ra bất thường giữa hai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trước kéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm Âm cả một buổi chiều vẫn chìm

trong trạng thái choáng váng, liến thoắng không ngừng biểu đạt ngưỡng mộ với Hạ Hoằng Huân, âm thầm cầu nguyện lớp cô được anh huấn luyện, thậm

chí còn bất mãn khi Mục Khả coi như không thấy Hạ Hoằng Huân: “Cậu không cảm thấy đồng chí Trung tá có sự hấp dẫn rất lớn với con gái sao?”



Nhướng mày, Mục Khả buồn bực. Nghĩ thầm: Hấp dẫn? Cô sẽ sớm lĩnh giáo lực chiến đấu cường hãn của anh ta thôi.



Qua giờ nghỉ trưa, công việc chủ yếu là

tìm hiểu thêm về tình hình trong đơn vị bộ đội, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh trụ sở huấn luyện và dọn dẹp phòng ốc. Những nội dung này đều là môn huấn luyện bắt buộc phải học, lúc Mục Khả còn là tân sinh cũng

đã trải qua.



Đi theo đội ngũ vào một căn nhà, đi tới

cửa một gian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyện viên trẻ tuổi hay là

thầy trò đều cảm thấy không khí trang nghiêm. Trật tự tiến vào, đã có sĩ quan của trụ sở huấn luyện chờ ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô rõ ràng hơi sửng sốt.



Sự ngoài ý muốn của anh là có nguyên

nhân, bởi vì theo chỉ thị lúc trước nhận được, Hạ Hoằng Huân không nên

tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay anh hoàn

toàn có thể tự hoàn thành. Cho nên đối với thay đổi tạm thời, lại bị

tước mất tư cách tham gia tỷ võ do hành động nhầm lẫn trong lúc đối

kháng Viên Soái rất bất mãn, lúc đó anh đánh bạo kháng nghị: “Doanh

trưởng, sao anh giành chén cơm của tôi?”



“Cậu có ý kiến à? Giữ lại.” Tiếp theo là lời kịch quen thuộc: “Tôi là Doanh trưởng. Còn dám nói lải nhải, tôi

cho cậu đi nuôi heo.” Anh lại không muốn đi nông trường, vì vậy ngoan

ngoãn ngậm miệng.



Binh sĩ đương nhiên không biết đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, nhưng thấy Doanh trưởng, anh lập tức thẳng tắp sống

lưng, đứng nghiêm, chào một cái: “Doanh trưởng Hạ.”



Hạ Hoằng Huân giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt của anh rất uy nghiêm, hết sức có lực khiến người
Sau buổi cơm tối, huấn luyện viên đưa

các học viên về doanh trại, chỉ đạo viên được mời tới một phòng làm việc đơn, thông báo thời gian rời giường trong lúc tập quân sự, thời gian

tập hợp cùng các loại hạng mục huấn luyện. Mục Khả cảm thấy rõ ràng

cường độ huấn luyện quân sự năm nay so với bốn năm trước cao hơn rất

nhiều, thậm chí ba ngày sau còn an bài kiểm tra tổng hợp tương đương với sinh tồn dã ngoại.



Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, Mục Khả đi ra bên ngoài nghe, lúc trở lại bất ngờ gặp Hạ Hoằng Huân ở ngoài sân huấn luyện. Cô nhịn không được, khi anh xoay người thấy cô, bất mãn nói: “Anh định huấn luyện chúng tôi thành bộ đội đặc chủng sao?” Hạng

mục khảo hạch rõ ràng chính là khóa mục huấn luyện bộ đội dã chiến, quả

thật không thể hiểu được.



Rốt cuộc vẫn thích tranh cãi cùng anh.

Hạ Hoằng Huân như có điều suy nghĩ nhìn cô, nói: “Không cần lo lắng,

cường độ huấn luyện tôi dùng, mọi người hoàn toàn có thể chịu được.”



“Tiêu chuẩn chịu được là gì?” Mục Khả

hỏi ngược lại, trên mặt là vẻ quật cường lại mang một ít khiêu khích,

“Thân thể của chúng tôi không thể so với lính của anh! Phương thức huấn luyện không phải người của anh căn bản không dùng được.”



“Lính của tôi cũng không phải trời sinh đã có thể năng vượt qua thử thách, đó là luyện ra được.”



“Ý của anh là chúng tôi thiếu luyện tập?”



“Đúng, luyện tập không đủ.”



“Anh có thể nhân tính hóa một chút được không?”



“Em không phải nói huấn luyện của tôi không phải người sao?” Thấy cô còn muốn cãi lại, sắc mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm chỉnh nói:



“Có thời gian ở đây lý luận cùng tôi,

không bằng nhanh chóng trở về gấp chăn.” Cất bước lại dừng lại, nhìn

chằm chằm vào mặt cô, anh lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói nội vụ* của em

là tôi tự mình ‘chỉ đạo’. Tôi ngại mất thể diện!” Giọng nói cứng rắn,

nhưng vẻ mặt lại mang theo một tia nhu hòa khó phát hiện.



*Nội vụ: Dọn dẹp phòng



Anh còn dám nói đến nội vụ? Mục Khả

trong lúc tức giận nói ra một tràng Tiếng Anh, Hạ Hoằng Huân nghe được,

chân cũng không dừng lại, vừa đi vừa nói: “Không hổ xuất thân từ ban

ngoại ngữ, em nói tiếng Anh giống như người Mỹ rồi.” Lời còn chưa dứt,

bên môi đã hiện lên ý cười khó nén.



Nhìn anh rời đi thật nhanh, Mục Khả thề độc không gấp chăn thành miếng đậu phụ được sẽ trực tiếp thiêu hủy!