Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 5 : Nội vụ gây họa

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Tính khí bướng bỉnh của Mục Khả mà nổi lên thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại.



Cô vẫn cảm thấy khuyết điểm dọn phòng

không ngăn nắp của mình không hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng cô lại

không muốn mất mặt ở trước mặt đồng nghiệp và học sinh. Có thể dáng

người cô không cao, nhưng lòng tự trọng tuyệt đối chỉ có hơn chứ không

kém. Hơn nữa, lời Hạ Hoằng Huân nói thật kích thích cô, vì vậy, sau khi

từ sân huấn luyện trở về cô đã bắt đầu luyện tập, gấp xếp lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến cho Tô Điềm Âm ở cùng phòng đã cho rằng cô bị ma nhập.



“Mục Khả, chăn sắp bị cậu bới rách hết

rồi.” Thấy cô vẫn tiếp tục động tác trên tay như không hề nghe thấy, Tô

Điềm Âm thở dài, lẩm nhẩm tự nói: “Xem ra, tháng này chúng ta chắc phải

bị......”



Mục Khả vẫn không nói lời nào, cô dùng

balô đè lên cái chăn dày, gấp chăn làm ba rồi tiếp tục đè lên, cảm thấy

vừa đủ mới gấp đôi cái đã gấp làm ba thành hình vuông, sau đó mới bàn

chải đánh răng mới ra thấm nước chà ở góc chăn, cuối cùng tỉ mỉ cẩn thân mà vuốt góc chăn.



Điện thoại di động ở đầu giường ‘rì rì’

rung lên, Mục Khả đầu đầy mồ hôi thấy là số của em trai Mục Thần, nhận

điện thoại sau đó tức giận nói: “Em không lo học tập cho tốt gọi điện

thoại làm gì?”



“Ăn thuốc nổ rồi hả bà chị?” Mục Thần

cười hắc hắc, giọng nói hơi thô mà trầm, đây là triệu chứng của thời kỳ

vỡ giọng, nói: “Trụ sở huấn luyện vui không? Huấn luyện viên có đẹp trai không?”



Trước mắt thoáng hiện ra gương mặt có đủ lực hấp dẫn và mê loạn của Hạ Hoằng Huân, cô khinh thường nói: “Vô cùng đẹp trai! Mặt tròn quốc tế, thông dụng thế giới.”



Mục Thần cười ha ha: “Trình độ tổn thương người của bà chị em từ trước tới giờ đều vẫn chuyên nghiệp như vậy.”



“Đó là để đối kháng với đứa em trai

không trình độ như em. Em có chuyện à? Không có việc gì thì cúp máy đi,

chị đang gấp chăn đây, sáng mai yêu cầu kiểm tra, nghe nói nếu không đạt yêu cầu sẽ bị phạt đứng ba giờ tư thế quân đội, có thể xảy ra án mạng

.”



“Gấp chăn?” Mục Thần cười càng thêm kịch liệt hơn, “Bà chị, không phải chị vẫn luôn theo đuổi châm ngôn bừa bộn
Huân rốt cuộc mở miệng, anh trầm giọng chất vấn: “Cậu ngày đầu tiên vào

quân đội sao? Tín hiệu đèn tắt rồi còn làm cái gì? Loại bỏ tư cách luận

võ của cậu không phục phải hay không? Hay ý kiến chuyện tôi để cậu đến

huấn luyện quân sự?”



Mắt Viên Soái nhìn thẳng, cũng không nói một lời.



“Nói!”



“Báo cáo Doanh trưởng, không phải!”



“Cậu có mâu thuẫn với tôi?” Hạ Hoằng

Huân ngắn gọn hỏi lại, tiếp tục nói: “Cậu là lính Trinh Sát, nhưng chẳng có chút triển vọng nào cả. Có thời gian rảnh rỗi sao không suy nghĩ lại làm thế nào đề cao lực chiến đấu của bản thân mình, theo kịp tôi?”



Đôi mắt Viên Soái chớp chớp, vẫn không nói.



Mở ra tờ giấy nắm chặt trong tay, Hạ

Hoằng Huân đọc lên: “Lão Tướng Xuất Mã cam thu hoạch lúc 11 giờ 45 phút, Bạng Viên cỏ nuôi súc vật thu hoạch lúc 11 giờ 56 phút, Nông Bản Đa

Tình hoa hồng thu hoạch lúc 12 giờ 3 phút, Trời chiều Đẹp Vô Hạn nho thu hoạch......”



Tờ giấy bị nặng nề ném lên mặt Viên

Soái, anh khiển trách: “Nhìn đi, cậu nói xem ghi lại những thứ vớ vẩn

này làm gì? Ai cho phép cậu đem máy vi tính đến? Rất thích lao động phải không? Nếu lúc huấn luyện mà cậu để tâm được như vậy thì Địa Cầu cũng

được cứu rồi.” Câu cuối cùng gần như là rống lên, đủ thấy mức độ tức

giận của anh.



Thì ra là đồng chí Viên Soái sau khi tắt đèn không ngủ được, ôm laptop lên mạng trộm đồ ăn bị bắt được tại trận.



Mục Khả núp ở phía xa hoàn toàn đã quên

mình cũng đang không tuân theo kỷ luật, thậm chí còn nghe lén, nghĩ đến

huấn luyện viên ban ngày nghiêm nghị, một quân nhân cứng nhắc mà cũng

chơi trò chơi nông trại trên QQ trộm đồ ăn, còn “chuyên nghiệp” ghi hết

lại thời gian cây nhà hang xóm chín, cô chợt nhịn không được, sặc cười

lên tiếng.



Nghe được tiếng cười, Hạ Hoằng Huân trầm mặt xoay người nhìn sang, quát lên: “Ai ở đó?”