Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 24 : Cái danh “Bại hoại”

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Có người nói: “Loài người là diễn viên

trời sinh.” Trong chuyện tình cảm với Mục Khả, cái đặc tính bình tĩnh

không công kích đối phương này thể hiện trên người Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành vô cùng nhuần nhuyễn.



Vì cô bé mà họ yêu thương, bọn họ hết

sức ẩn nhẫn tức giận. Không có Mục Khả ở đây, nhiệt độ bắt đầu kịch liệt giảm xuống, dường như muốn dùng không khí lạnh lẽo đóng băng đối

phương. Hai sĩ quan có năng lực tương đương giằng co không chỉ bằng ánh

mắt, còn có sự tự tin và ngạo khí không ai bì nổi từ tận trong xương

tủy.



Hách Nghĩa Thành sắc mặt âm trầm nhìn Hạ Hoằng Huân, lạnh lùng nói: “Tôi rất hi vọng anh là khách của Mục Nham,

đáng tiếc lại làm tôi thất vọng. Tôi không rảnh nói nhảm với anh, Hạ

Hoằng Huân, anh không thích hợp với Khả Khả.”



Hạ Hoằng Huân đứng ở trong hành lang

ngược sáng, dưới sự trợ giúp của trang phục, dáng người vốn rắn rỏi của

anh càng trở nên cao lớn, chờ y tá đi qua bên người, anh hết sức bình

tĩnh, nói năng có khí phách: “Lời của Tham mưu trưởng Hách đã quá võ

đoán rồi, tôi nhớ anh chưa từng hỏi cô ấy quá trình, sao lại cho rằng

chúng tôi không hợp?”



Hách Nghĩa Thành vô cùng bất mãn: “Nếu

anh đã quen Mục Nham, hẳn phải biết chuyện về Khả Khả, anh cảm thấy

chúng tôi sẽ đồng ý để con bé gả cho một quân nhân?”



Từ lúc có cảm tình đến khi có ý định bắt đầu với cô, Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ cố gắng đi tìm hiểu Mục Khả.

Anh là người thô lỗ, không có nhiều thời gian đi tìm tòi nghiên cứu cái

gọi là bí mật, chỉ cảm thấy thích cô; những chuyện mình không biết thì

Hạ Hoằng Huân sẽ không giấu giếm, anh thẳng thắn: “Nói thật, ngày giỗ

bác gái đến tận tối hôm qua tôi mới biết, những chuyện khác quả thật

tôi không biết gì hết. Hôm nay xin nghỉ đi ra ngoài, cũng vì muốn hiểu

rõ cô ấy hơn một chút, nhưng có vẻ như anh không muốn cho tôi cơ hội

này.”



“Doanh trưởng Hạ không phải rất biết

cách tạo ra cơ hội sao? Tả Minh Hoàng suýt chút nữa bị anh im hơi lặng

tiếng thủ tiêu, vậy mà còn muốn tôi giúp đỡ anh đạt được mục đích?

Chuyện của Khả Khả cho dù tôi không nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”

Chuyện nhà của hai nhà Mục – Hách, Hách Nghĩa Thành không định nói

trắng ra, anh tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chờ đến lúc anh biết tất cả sẽ

hiểu tại sao tôi lại phản đối, không chỉ có tôi, tôi tin rằng trừ Mục

Nham ra, anh sẽ không được bất kỳ ai ủng hộ.”



Hách Nghĩa Thành tức giận một phần cũng

do Mục Nham, anh không hiểu, sao anh ta lại ủng hộ Khả Khả cùng Hạ Hoằng Huân. Bây giờ anh có chút xúc động muốn đánh Mục Nham một trận. Cố nén

sự tức giận xuống, anh đứng dậy nhìn thẳng vào Hạ Hoằng Huân: “Hạ Hoằng

Huân, tôi thừa nhận tôi thưởng thức anh. Ở bộ đội nhiều năm như vậy,

người có thể để cho Hách Nghĩa Thành tôi khâm phục không nhiều, anh coi như một trong số đó, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để cho tôi chấp nhận anh trở thành bạn đời của Khả Khả. Con bé cần một gia đình

bình thường, cùng chồng sống qua ngày. Quân hôn, anh có biết như vậy sẽ

khiến Khả Khả khổ sở hơn những người phụ nữ bình thường bao nhiêu lần

không? Anh hiểu ý tôi chứ? Anh nhẫn tâm để cho con bé một mình ở nhà
cũng rất khỏe mạnh, không thử máu cũng được. Anh đi nói với họ, em

không lấy máu.”



Dáng vẻ đáng thương của Mục Khả Khả đặc

biệt làm cho người ta đau lòng, Hạ Hoằng Huân có chút mềm lòng, nhưng

nghĩ đến sức khỏe của cô, anh kiên quyết nói: “Không được.”



“Có bạn trai như anh sao? Nhìn em bị bắt nạt!” Tính tùy hứng của Mục Khả bắt đầu phát tác, cô quên còn có bác sĩ đứng bên cạnh, lớn tiếng mắng anh: “Bại hoại! Bại hoại! Bại hoại!”



Hạ Hoằng Huân dở khóc dở cười, mặc cô

giương nanh múa vuốt kháng cự, vẫn quyết tâm nhất định phải kiểm tra

toàn diện, chết sống không chịu thỏa hiệp, cuối cùng không thể không

dùng dùng vũ lực, không để ý đến hình tượng ôm Mục Khả vào trong ngực,

rốt cuộc mới khiến bác sĩ “Đắc thủ”.



Sau, Mục Khả nước mắt lưng tròng trách

anh: “Lúc anh ôm không thể nhẹ một chút sao? Em suýt nữa bị siết đau sốc hông rồi.” Chợt nhớ tới nụ hôn có lực của anh, cô ngượng ngùng giương

mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.



“Là tôi sợ em lộn xộn chứ sao.” Dùng

bông thấm thuốc xoa nhẹ lên cánh tay của cô, Hạ Hoằng Huân đau lòng nói: “Khó trách em sợ, nhìn kim tiêm đâm vào người em, quả thật dọa người.”

Mình gãy xương cũng cảm thấy không sao, ngược lại nhìn cây kim đâm vào

da thịt mịn màng như trẻ con của cô, anh lại đau vô cùng.



“Vô nghĩa!” Mục Khả hừ một tiếng bày tỏ bất mãn.



Nhìn toàn bộ quá trình, thông minh như

Tả Minh Hoàng sao có thể không rõ. Chờ Mục Khả làm hết tất cả các kiểm

tra, anh không đề cập tới chuyện cùng ăn cơm, chỉ nói với cô: “Có kết

quả kiểm tra anh thuận đường sẽ đưa tới trường học em, em không cần tới

lấy, bệnh viện ngược đường với chỗ em ở.”



Nếu người ta đã nói như vậy, Hạ Hoằng

Huân đương nhiên không thể cự tuyệt. Sau khi nói cám ơn anh mang Mục Khả rời đi, tính đến phòng làm việc khoa Chỉnh hình tìm Hạ Nhã Ngôn, muốn

chính thức giới thiệu bạn gái và em gái. Kết quả Hạ Nhã Ngôn không có ở

đây, ngược lại đụng phải một người quen cũ.



Thích Tử Di mặc áo blouse trắng, tóc dài tùy ý thả sao đầu, trên gương mặt xinh đẹp trắng noãn là đôi môi khỏe

mạnh đỏ thắm, cô quyến rũ cười nhạt, tự nhiên phóng khoáng nói: “Đến

gặp Nhã Ngôn sao? Hay thắt lưng lại đau?”



Gương mặt trải qua thử thách của năm

tháng bình tĩnh không biến sắc, Hạ Hoằng Huân trả lời không có độ ấm,

anh nói: “Theo bạn gái tôi đến làm kiểm tra thân thể, thuận đường gặp

Nhã Ngôn.”



“Bạn gái?” Thích Tử Di dường như có chút ngoài ý muốn, lấy ánh mắt tìm tòi quan sát cô gái xinh đẹp động lòng

người bên cạnh Hạ Hoằng Huân, sau đó cô cười, có thâm ý khác nói: “Anh

thay đổi, cẩn thận hơn nhiều so với ngày trước.”