Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 25 : Bậc thang hạnh phúc

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Ngày trước Hạ Hoằng Huân đối với Mục Khả có thể nói là xa lạ, nhưng Thích Tử Di thật sự hiểu rõ sao? Điều này

Mục Khả không biết.



Nói đây là lần đầu tiên Mục Khả yêu

đương quả thật không sai, nhưng nếu như nghe không ra ý tại ngôn ngoại

của Thích Tử Di, cô sẽ hoài nghi giới tính của mình mất. Chỉ là, cô

không muốn đường đột “Ra tay” với tình địch khi chưa biết tình hình quân định, nên cô tỉnh táo sử dụng chính sách cô không động tôi, tôi cũng

không động cô. Dù sao có mặt Hạ Hoằng Huân ở đây, không phải anh nói

trời sập xuống anh cũng gánh vác đó sao, cô thật muốn nhìn một chút

phong độ đầu đội trời chân đạp đất của Doanh trưởng Hạ như thế nào. Cho

nên nói, vào lúc này, cô gái xinh đẹp nào đó, vẫn đang hết sức bình

thản.



“Con người luôn thay đổi.” vẻ mặt Hạ

Hoằng Huân cực kỳ bình tĩnh, anh nói: “Chính vì đã từng trải qua, cho

nên mới biết cái gì, việc gì không đúng, không tốt. Cho nên, cần phải

thay đổi.”



Ánh mắt Thích Tử Di có chút thăm dò qua

lại, dần dần, gương mặt góc cạnh rõ ràng trước mắt ở dưới ánh mặt trời

trở nên mờ ảo, thật lâu sau cô mới tìm được giọng nói của mình: “Nếu như có thể phát hiện sớm chỗ không đúng không tốt kia, có phải cũng sẽ

không......”



“Cuộc sống không giống như biểu diễn,

không thể diễn tập.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời cô, cho cô một nụ cười khoan dung chậm rãi nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”



Anh có thể vì một người phụ nữ khác trở

nên cẩn thận, cũng như ngày trước sẽ không vì cô mà dừng. Có lẽ nên nói, bọn họ cũng chưa từng dừng bước vì người kia. Cô không hề trách anh, là cô đã quyết định lựa chọn buông tay anh.



Thích Tử Di miễn cưỡng cười cười, lấy

giọng quan tâm dặn dò: “Anh ngày ngày huấn luyện, vết thương ở thắt lưng rất dễ dàng tái phát, phải chú ý nhiều.”



Hạ Hoằng Huân chân thành nói: “Cám ơn.” Anh xoay người, lại nghe thấy Thích Tử Di gọi tên mình: “Hoằng Huân!”



Nếu như nói Tả Minh Hoàng gọi “Khả Khả”

khiến Hạ Hoằng Huân nghe rất không thoải mái, như vậy “Hoằng Huân” Thích Tử Di gọi lại làm cho Mục Khả cảm thấy có phần chói tai. Cô theo bước

chân anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của anh, trong lòng

dâng lên một vị chát đắng khó tả.



Hồi lâu, Thích Tử Di nhìn về phía bóng lưng Hạ Hoằng Huân khó khăn nói ra ba chữ, “Thật xin lỗi!”



Giật mình khi nghe thấy giọng nói nghẹn

ngào đó, Mục Khả theo bản năng quay đầu lại. Thế nhưng Thích Tử Di chỉ

để lại cô một bóng lưng nhỏ xíu.



Từ đầu đến cuối Hạ Hoằng Huân vẫn không

quay đầu lại, nắm chặt tay Mục Khả, anh nói: “Không sao”. Trong giọng

nói vừa nghiêm túc vừa thoải mái, có lẽ là sự khoan dung lớn nhất mà một người đàn ông có thể dành cho một người phụ nữ.



Lời xin lỗi thật muộn màng, nhưng muộn

màng hay không đối với Hạ Hoằng Huân mà nói căn bản không còn quan trọng nữa. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, anh chưa từng yêu cầu cô đi theo anh, giống như ban đầu anh chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào mục

tiêu phía trước của Thích Tử Di. Suy cho cùng rốt cuộc bọn họ cũng không phải là người cùng đường.



Đi đã được một đoạn dài, Hạ Hoằng Huân

nắm tay Mục Khả sải bước rời đi. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ bước ngược nhau, nhưng Thích Tử Di biết, hôm nay cô đã thật sự mất anh. Trên chiếc mặt nạ đang mỉm cười kia có một chút nứt nẻ, bước chân nặng nề

trở về phòng làm việc, cô đứng phía trước cửa sổ nhìn bầu trời xanh

thẳm, đôi mắt ươn ướt.



Bên trong bãi đỗ xe, Mục Khả dùng lực

hất bàn tay của Hạ Hoằng Huân, nhấc chân hung hăng đá lên đùi anh một

cái, rồi xoay người như muốn rời đi.


Mục Khả cảm kích cười: “Yên tâm đi, dì à, con rất tham ăn, sẽ không lãng phí đâu.”



Hạ Hoằng Huân đứng ở bên cạnh, sủng ái nhìn Mục Khả giống như một đứa trẻ, anh không lên tiếng chỉ mỉm cười.



Bởi vì lần đầu tiên ăn cua đồng nhỏ như

vậy, Hạ Hoằng Huân có chút không quen miệng, anh rất khiêm tốn hỏi Mục

Khả: “Ăn thế nào?”



Mục Khả xách một cua đồng nhỏ đưa tới trước mặt anh cười nói: “Cả xác cũng mang thịt, ăn hết toàn bộ!”



Hạ Hoằng Huân vẫn cho rằng cô lại đang làm loạn, nửa tin nửa ngờ nói: “Xác cứng như vậy cũng phải ăn hết?”



Mục Khả cười khanh khách, cô đưa tay đem con cua nhỏ tới bên khóe miệng: “Để em biểu diễn cho anh xem.” Kết quả

chính là cô giáo Mục rất kinh nghiệm làm mẫu cho Doanh trưởng Hạ nhìn,

đem chú cua đồng nhỏ “giết” không chừa một mảnh giáp.



Sau đó, Mục Khả dứt khoát không chịu lau tay, cô giơ móng vuốt nhỏ trơn như dầu âm mưu xuống tay với bộ quân

trang của Hạ Hoằng Huân, nói rằng muốn trừng phạt anh dám một mình có

bạn gái trước cô, kết quả hai ba lần bị Doanh trưởng Hạ hóa giải chiêu

thức, còn bị người khác kéo vào vòng vây, để cho cô lần nữa lĩnh giáo nụ hôn mạnh mẽ của anh.



Cô chỉ trích anh dùng sức

quá mức liền bị Hạ Hoằng Huân lấy lòng, ngón tay sờ sờ vào cái miệng nhỏ bị hôn đến hồng hồng nói: “Giống như gà con mổ thóc? Nói như vậy một

chút cũng chưa đã ghiền.” Chọc cho Mục Khả buồn cười đến không chịu

được.



Tình yêu vĩnh viễn ấm lên nhanh hơn thời tiết. Một ánh mắt, một nụ cười thoáng qua, dường như cũng có thể làm

cho người khác yêu nhau trong khoảnh khắc. Mà những cãi vã va chạm kia,

cũng là những bậc thang hạnh phúc, chỉ cần từng bước từng bước đi lên,

không ai không lên được mây xanh. Hạnh phúc và cơ hội thành công giống

nhau, ông trời nhất định sẽ trao cho chúng ta, có thể nắm chặt được hay

không, tất cả đều do chính mình cố gắng.



Hai người cơm nước xong, trở lại trụ sở

huấn luyện đã là xế chiều. Nghĩ huấn luyện quân sự sắp phải kết thúc,

sau này bọn họ muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, Hạ Hoằng Huân luyến tiếc đưa Mục Khả trở về túc xá, đưa cô tới phòng làm việc giúp anh.



Mục Khả mới đầu vẫn còn rất an phận,

ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh xem tạp chí, nhưng không lâu sau đó, cô

không chịu ngồi yên, chạy đến trước mặt anh, cô nằm bên cạnh bàn làm

nũng nói: “Nhàm chán muốn chết.”



Hạ Hoằng Huân chống đỡ không được “khôn khéo” của cô, vì vậy, rất dịu dàng hỏi: “Bọn họ ở bãi bắn bia, em muốn đi không?”



Mục Khả lắc đầu.



Bấm nhẹ một cái lên mặt cô, Hạ Hoằng Huân nhẹ giọng hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”



Ý tưởng muốn trở về túc xá ngủ còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó có người hô to: “Báo cáo!”.



Ý thức được lúc này mà bị chiến sĩ kia

thấy cô xuất hiện tại phòng làm việc của anh sẽ không tốt, Mục Khả lập

tức đứng thẳng lên. Kết quả quần áo phía dưới bị góc bàn kéo lại, khiến

cô đứng không vững ngã ngồi trên đùi Hạ Hoằng Huân.



Lúc này, cửa phòng làm việc bị Viên Soái từ bên ngoài đẩy ra.



Tay Hạ Hoằng Huân còn đỡ ở trên eo cô,

phóng ánh mắt tóe lửa dường như có thể đốt cháy Viên Soái, Mục Khả nghe

thấy tiếng anh lạnh lùng chất vấn: “Tôi cho phép cậu vào rồi sao?”