Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 26 : Một đêm khác biệt
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Viên Soái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, căn
bản không thể tin sẽ có phụ nữ xuất hiện trong phòng làm việc của Doanh
trưởng. Thật ra thì không thể tin cũng rất bình thường, dù sao ở trong
ấn tượng của anh, Hạ Hoằng Huân tựa như hòa thượng không gần nữ sắc, cả
Chính trị viên đều nói Doanh trưởng khó mà kết hôn được. Chỉ là trong
lòng anh vẫn luôn không hiểu, Doanh trưởng rõ ràng là người đàn ông rất
có sức hút.
Anh đứng, không nói lời nào, biểu tình
khiếp sợ bởi thấy cô giáo Mục chuyển thành không thể tin cùng kinh ngạc. Chợt nhớ tới cái đêm bị phạt, Hạ Hoằng Huân mang theo Mục Khả chạy vòng trong sân huấn luyện, anh rốt cuộc hiểu ra. Lo lắng không may phá vỡ bí mật động trời này, lão đại có thể ăn tươi nuốt sống anh, nhất là khi
thấy một màn mập mờ như vậy. Viên Soái bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng
là cuộc sống quá tốt đẹp cho anh cơ hội thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hay là
ông trời nhìn anh quá không vừa mắt, chỉnh chết anh.
“Doanh, Doanh trưởng......” Ánh mắt Hạ Hoằng Huân không mang theo độ ấm lườm đến nỗi khiến anh hoảng hốt,
Viên Soái dùng sức nuốt một ngụm nước bọt: “À à, nếu không, tôi lặp lại......” Nói qua cơ thể theo bản năng dịch dịch ra bên ngoài, thầm
nghĩ bây giờ thoát khỏi hiện trường rồi nói sau. Chuyện lớn động trời
không quý bằng cái mạng nhỏ, anh cũng không muốn tự dưng lại phải chịu
trừng phạt chạy 5km.
“Lặp lại?” Đồng chí Doanh trưởng đã qua
trăm trận thế nên vẻ mặt vô cùng trấn định, duy chỉ có ánh mắt là càng
ngày càng lạnh, dường như có thể giết người, cánh tay anh hơi dùng sức
đỡ Mục Khả đang xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu từ trên đùi lên, hôn
mê kiện cũng không còn theo như, tích một cái trực tiếp khép bản bút ký
lại, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cậu sống quá thoải mái, đã quên quy củ!”
Chữ cuối anh gằn rất mạnh, Viên Soái bị anh dọa có chút hốt hoảng, anh
giương mắt len lén nhìn Mục Khả núp sau lưng, dường như đang cầu xin
giúp.
Mục Khả đang bận xấu hổ, căn bản không
nhận được tín hiệu ánh mắt của anh. Nhưng dù sao hai người cũng là đồng
minh, tình hữu nghị sâu đậm trong lúc huấn luyện không phải giả, Mục Khả Khả không có ý định khoanh tay đứng nhìn. Tuy nói Hạ Hoằng Huân dạy bảo lính dưới trướng cô không nên cũng không thể nhúng tay, nhưng nghĩ Viên Soái cũng rất vô tội, nếu không phải bởi vì cô ở đây, chắc chắn sẽ
không chọc cho lão đại tức giận như thế. Nghĩ đến đây, Mục Khả lặng lẽ
kéo kéo quân trang người ta giống như ăn trộm, cố gắng lấy động tác tứ
chi hóa giải cơn giận của anh, giải vây cho Viên Soái.
Hạ Hoằng Huân đè nén tức giận, trầm
giọng ra lệnh: “Ra cửa đứng tư thế quân đội ba giờ, hít đất năm tổ, làm
không xong không cho ăn cơm.”
Vẫn bị phạt! Viên Soái cau mày quay đầu lại: “Doanh trưởng......”
Hạ Hoằng Huân lập tức đánh gãy lời anh: “Nói lời vô dụng làm gì!”
Viên Soái mang vẻ mặt đau khổ đi ra
ngoài, mặc dù bên ngoài không có ai, vẫn bài bản đứng nghiêm túc, không
chút lười biếng. Cho nên nói, quân nhân đối với mệnh lệnh của cấp trên
dù dưới tình huống nào đều chỉ có hai chữ: Phục tùng.
“Một tổ hít đất là mấy cái?”
“Hai trăm.”
“Hai, hai trăm?” Gương mặt Mục Khả vẫn
còn đỏ, nửa là nhắc nhở nửa là trách cứ nói: “Không phải anh muốn dùng
quyền trả thù riêng đấy chứ.” 1000 cái hít đất, bắn chết cô cũng không
làm được.
Hạ Hoằng Huân mở máy vi tính ra ấn nút
khởi động, kiên cường muốn tiếp tục công việc: “Không phải bởi vì cậu ta nhìn thấy tôi và em......” Cúi xuống, anh giải thích nói: ” Báo
còn chưa dứt, hôn một cái nhẹ mà dịu dàng vào bên má cô.
Thấy cô đỏ mặt lần nữa, Hạ Hoằng Huân
làm vẻ mặt bất cần đời nói: “Lúc này đủ nhẹ sao? Sẽ không lại nói sức
lực của tôi quá mạnh.”
Mục Khả hoàn toàn phục Hạ Hoằng Huân
rồi, cảm thấy dường như anh nhớ từng câu từng lời cô đã nói, chỉ chờ
thời cơ để phản bác hoặc nghiệm chứng. Bọn họ đang không ngừng đối kháng cùng thỏa hiệp mà sống chung, cũng có lúc phát sinh sự kiện võ lực. Chỉ là, những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng tời hạnh phúc bọn họ tích
lũy được, ngược lại đúng lúc trở thành chất xúc tác cho tình cảm.
Mục Khả rón rén trở lại túc xá, chưa kịp bò lên giường, Tô Điềm Âm giả ngủ tách một tiếng bật đèn lên.
Hiển nhiên bị dọa giật mình, Mục Khả vuốt ngực nói: “Cậu không ngủ à? Làm mình sợ muốn chết.”
“Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự
bị nghiêm trị.” Tô Điềm Âm mặc đồ ngủ vọt tới bên giường Mục Khả: “Thành thực khai báo, đi hẹn hò cùng ai?”
Mục Khả phát huy đặc điểm chiếm lĩnh địa hình nhanh chóng, chiếm lại giường của mình, cô nghiêng đầu nói: “Bộ
dáng của cậu sao giống như đi bắt kẻ thông dâm vậy? Chẳng lẽ thầm yêu
mình à?”
Tô Điềm Âm xùy một tiếng, bày ra vẻ mặt say mê, nửa thật nửa giả nói: “Muốn thầm yêu mình cũng thầm yêu đồng chí Trung tá cơ.”
Mục Khả đá nhẹ cô một cái: “Không có tiền đồ, muốn yêu thì yêu thẳng đi.”
Tô Điềm Âm bị cô chọc cười, hai người hi hi ha ha náo loạn một lát, liền đi ngủ. Mục Khả đoán Tô Điềm Âm biết
chuyện cô và Hạ Hoằng Huân, nhưng cô ấy không hỏi, cũng sẽ không nhiều
lời.
Ánh mặt trời bao trùm trụ sở huấn luyện, mang theo trật tự bận rộn cùng sức sống.
Mục Khả mặc đồ rằn ri theo đại đội lên xe, xuất phát đi tham gia dã ngoại ba ngày cuối cùng của đợt huấn luyện.
Hạ Hoằng Huân nói không sai, cô quả thật thích cái khóa mục huấn luyện này. Nói là huấn luyện sinh tồn dã ngoại, thật ra thì càng giống đóng quân dã ngoại.
Xe chạy khoảng một giờ, dừng dưới chân núi, các học viên thấy các sĩ quan đang ghim lều, bọn họ cũng kích động.
Tô Điềm Âm kéo tay áo Mục Khả lớn tiếng
cảm thán cảnh sắc xinh đẹp, rước lấy một cái nhìn xem thường của Viên
Soái, bộ dáng kia giống như đang phê bình đầu cô dài mà kiến thức ngắn,
sau Khang Bác lại hỏi: “Huấn luyện viên, có thể đốt lửa nướng đồ được
không?”
“Cậu đừng nói nhiều! Trừ ăn ra cậu không còn sở thích khác sao?” Viên Soái nhớ kĩ cậu học viên này, cảm thấy học viên này quả thật chính là ‘mười vạn câu hỏi vì sao’, anh rất hoài nghi sao Khang Bác có thể thi lên đại học, chỉ số thông minh này cũng quá
bình thường rồi.
Khang Bác bị anh nói thế, kéo theo nam sinh được phân công từ trước đi hỗ trợ dựng lều.
“Hình như có tiếng nước.” Thính giác Mục Khả rất nhạy cảm, cô hưng phấn tiến tới trước mặt Viên Soái, hỏi anh:
“Có thể câu cá không?”
Viên Soái nhìn dáng người gầy yếu nhỏ bé của cô: “Cô có chắc câu được không?”
Mục Khả làm biểu tình ‘tôi câu cho anh xem’, đứng bật dậy đi tìm nguồn nước.
Viên Soái lo lắng cô lạc đường, cất
giọng nhắc nhở: “Không được đi xa, phạm vi tự do hoạt động giới hạn
trong đường kính mười mét.”