Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 29 : Yêu không ngủ được

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Chuyện gặp cha mẹ trịnh trọng nghiêm túc như vậy mà nghe từ miệng Hạ Hoằng

Huân nói ra, Mục Khả lại đột nhiên cảm thấy rất không có tính xây dựng.

Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn cổ áo người nào đó đang mở rộng ra hai cúc, ánh mắt đen kịt lườm Doanh trưởng Hạ như muốn bóp chết anh, anh cau này nhỏ giọng nói: “Sao vậy? Không biết sao? Trước không phải đã nói với em rồi đó sao, anh muốn kết hôn với em.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Khả khẽ nhăn lại, cô vò mái tóc ngắn ngủi thành đủ loại hình dáng, không hài lòng nói: “Như thế này không phải quá nhanh

sao?”



Hạ Hoằng Huân đương nhiên biết mới yêu nhau quá lắm cũng mới chỉ một tháng đã nói ra yêu cầu “hợp lý” như vậy sẽ làm cô sợ, nhưng dù sao anh cũng

khác người, muốn anh giả vờ thật không dễ. Chưa nói đến còn có Hách

Nghĩa Thành kia ngăn trở. Muốn nói không lo lắng trở ngại trong tình yêu thì đúng là gạt người, đêm dài lắm mộng, đạo lý này anh hiểu rõ. Cho

nên mới thay đổi chiến thuật, định tốc chiến tốc thắng.



“Nói em đừng tức giận.” Hạ Hoằng Huân vừa nướng thịt dê vừa dịch một bước

sang bên cạnh Mục Khả, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn họ có thể nghe

thấy: “Chuyện yêu đương này quá hao tổn tinh thần, vừa mệt vừa phiền,

khiến người ta bị giày vò tới giày vò lui, quay đầu nhìn lại chỉ thấy

một mớ bòng bong, giống như làm nhiều chuyện vô nghĩa vậy, giải thích

cũng không xong mà còn phải nói cũng những câu lộn xộn như thế này. Tóm

lại một chữ, phiền.”



Thấy Mục Khả ôm hộp gia vị không nói lời nào, Hạ Hoằng Huân còn nói: “Anh

nói những lời này có thể em không thích nghe, nhưng đều là những lời nói thật. Tình cảm tan vỡ giống với một con dao hai lưỡi, vừa làm tổn

thương mình, vừa tổn thương đối phương. Nói thật, anh không hy vọng giữa chúng ta có bất kỳ biến cố nào. Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ đối xử tốt

với em, em cùng anh sống tốt qua ngày, chỉ cần đơn giản như vậy thôi.”

Không thể không thừa nhận, Hạ Hoằng Huân sống kiếp quân nhân nhiều năm,

đối với tình yêu cũng rất đơn giản, chân thành mà thực tế.



Đã từng gặp cảnh có người cầm hoa hồng cầu hôn, cũng đã từng gặp cảnh có

người quỳ xuống cầu hôn trước mặt moi người, còn gặp cảnh có người cầm

nhẫn cầu hôn, nhưng chưa từng thấy người nào mặc tạp dề vừa nướng thịt

vừa cầu hôn, Mục Khả cảm thấy Doanh trưởng Hạ đúng là cực phẩm, hơn nữa

dường như trong lòng anh không có chút ý tưởng kết hôn nào. Trong lúc

nhất thời, Mục Khả có chút hốt hoảng bối rối. Nhưng mà, nhìn gương mặt

nghiêm túc của anh, bên trong ánh mắt sâu thẳm là sự chân thành, thật

lòng. Cô muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.



“Chuyện của chúng ta, lần trước khi trở về đơn vị, anh đã nói với Chính ủy rồi, lần này trở về anh ấy hỏi anh chuyện chúng ta tiến triển tới đâu, anh

trả lời rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, anh ấy liền nói, nếu tốt đẹp thì

nên kết hôn thôi, không nên lãng phí thời gian như những đứa trẻ chưa

lớn đã nói chuyện yêu đương, sau khi nói xong, đợi đến nỗi hoa cũng sắp

tàn rồi.” Hạ Hoằng Huân cười, còn nói: “Kết hôn là “xu thế phát triển

tất yếu’, hơn nữa ‘theo thế mà tiến’! Thật ra nói trắng ra là tất cả

tình yêu đều kết thúc bằng một câu nói: kết hôn sống qua ngày.”



Đạo lý của anh rất vững vàng, nhưng Mục Khả vẫn không thể tiêu hóa được.

Hơn nữa nghe anh nói đến tình cảm tan vỡ sẽ tổn thương hai bên, cô tự

nhiên nghĩ tới Thích Tử Di, nữ bác sỹ quân y xinh đẹp quyến rũ kia. Hạ

Hoằng Huân nói mọi chuyện đã qua rồi mới có thể khiến anh có nhiều kinh
Mọi người trăm miệng một lời: “Được!”



Hạ Hoằng Huân dùng sức nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mục Khả rồi buông ra,

đứng lên đi vào giữa mọi người, rất nhiệt tình hát một bài hát 《Thiết đả doanh bàn lưu thủy binh》.



Người trong bộ đội đều như vậy, hơn nữa thân là lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng không thể luống cuống, ca hát càng là thế mạnh. Đối với cái trường hợp

đơn giản này, hoàn toàn không cần phải nói đến.



Từ nhỏ sống ở Đô thị lớn, giáo viên học sinh vốn đã quen nghe các ca khúc

được yêu thích, đối với những bài hát về người quân doanh cũ kĩ này bỗng nhiên tràn đầy cảm xúc. Giọng hát thuần hậu của Hạ Hoằng Huân càng làm

tăng thêm sắc thái, hơn nữa trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, tự

nhiên làm cho người nghe mê mẩn ngây người, đưa cuộc lửa trại lên cao

trào.



Tiếng động náo nhiệt lan tràn trong ban đêm yên tĩnh, vùng đất ngủ say cũng

được ánh trăng êm ái vuốt ve. Mục Khả bên cạnh đống lửa đỏ mặt nhìn

người đàn ông bên cạnh, tâm tình từ từ dần trở nên thoải mái, cái đề

nghị tiến triển quá nhanh kia cũng bị cô vứt bỏ lại đằng sau, tâm trạng

vui vẻ cô nói: “Chúng ta khiêu vũ đi!” Không đợi Hạ Hoằng Huân đáp lời,

cô nói với Tô Điềm Âm: “Âm Âm, cậu biết hát bài “Lễ hội đốt đuốc tháng

bảy’ không?”



Cô nương tộc Di -Tô Điềm Âm nhất thời tinh thần tỉnh táo, trong miệng vẫn

còn ở nhai cái gì đó, liền nói lớn: ” Sao không? Đùa. Giữ lại hơi men,

tuyệt đối y như bản gốc.” Mục Khả nghe vậy liền chế giễu cô: “Không phải là mất mặt quá sao, bài hát gốc là nam hát đó.”



Tô Điềm Âm nhìn dáng dấp có vẻ cũng đã say chuếnh choáng rồi, lại còn

nói: “Nam nữ mình đều ăn.” Nhất thời mang đến một tràng cười không ngớt.



Mục Khả hưng phấn hiếu động, cô quên cả xấu hổ, chủ động kéo bàn tay Hạ

Hoằng Huân đứng lên, cất giọng nói: “Vậy còn chờ gì nữa!”



Chỉ cần cô vui vẻ, để anh làm cái gì cũng không sao. Hạ Hoằng Huân cầm lấy

đôi tay nhỏ bé mềm mại của Mục Khả, gương mặt dịu dàng và cưng chiều.



Vì vậy Tô Điềm Âm cùng Mục Khả kéo tay năm mươi mấy người vây quanh đống

lửa vừa di chuyển vừa hát một ca khúc kinh điển《 Lễ hội đốt đuốc tháng

bảy 》.



“Lại một người dùng mắt sáng đốt tháng bảy...... Lại một người dùng tâm hồn đốt tháng bảy...... Cưỡi lên tuấn mã...... Mặc xiêm áo

xinh đẹp...... Tiểu hỏa cô nương cùng tham gia lễ hội đốt đuốc......”



Tiếng hát không ngừng, tiếng cười liên miên, một nhóm người trẻ tuổi đem lễ

hội đốt đuốc có thể khiến con gái tộc Di trắng đêm cuồng hoan biến thành tiết mục huấn luyện quân sự cuối cùng.



Đêm bình thường và lãng mạn này, nhất định là một đêm không ngủ.