Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 30 : Ly biệt cùng gặp lại
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Cho dù lưu luyến thế nào, bước chân của thời gian cũng sẽ không dừng lại vì bất cứ ai.
Sáng sớm, cả vùng đất còn đang ngủ say, vạn vật bị bao phủ trong đám sương mù mờ ảo, nhìn không rõ.
Xe riêng trụ sở huấn luyện đã dừng ở dưới chân núi. Mục Khả chui ra khỏi
chướng, nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở trước mặt các sĩ quan nói gì đó,
nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trái tim không hiểu sao dâng lên một
chút thương cảm.
Khi huấn luyện viên sắp xếp từng học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân ngăn Mục
Khả đang theo đuôi sau lưng Tô Điềm Âm: “Em theo xe tôi.” Nói xong,
không chút kiêng dè mà dắt bạn gái ngồi lên xe của anh.
Xe việt dã chạy được một khoảng, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ trầm mặc bắt đầu
dặn dò: “Em thích ngủ nướng, trở về nhớ đặt chuông báo thức cẩn thận,
đừng để đi làm muộn. Thôi, hay là mỗi sáng sớm tôi gọi điện thoại cho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy......” Dừng một chút, anh thả chậm tốc độ xe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đến đặt ở chỗ ngồi phía sau đưa cho Mục Khả: “Đường máu
em thấp, bình thường phải tự chú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng
đường, còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từ tự mang một ít theo
bên người, chỉ là không thể ăn thay cơm...... Em ở túc xá của
trường đúng không? Tôi có cơ hội ra ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lại cũng muốn......”
Câu “Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại” bị nuốt trở vào, một tay Hạ
Hoằng Huân đỡ tay lái, đưa tay phải ra cầm lấy tay Mục Khả, thật lâu mới nói: “Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọa em rồi phải không? Xin lỗi.
Trước không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng phải cho em đủ thời gian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tự tính toán, được không?” Thấy
cô không thèm liếc anh một cái, Hạ Hoằng Huân nóng nảy: “Dù gì cũng phải nói một câu với tôi đi chứ, đợi lát nữa đến trụ sở huấn luyện thu thập xong, thì phải tiễn mọi người trở về, cũng không thể cứ như vậy để cho
em đi.”
Kể từ tối hôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kết hôn, Mục Khả dường như
luôn cố tình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộc đốt lửa trại anh
muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thật sự đã đắc
tội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thần Hạ Hoằng Huân cũng có chút
không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tất cả vốn
liếng dụ dỗ cô, nếu không ” ở riêng hai nơi “ như này thì yêu đương
kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn
tay sưởi ấm, Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp nói: “Biết sai có thể sửa là đồng
chí tốt, đúng không? Xin thủ trưởng cho cơ hội hối cải để làm người
mới.”
có cơ hội ra nước ngoài học tập, em chuẩn bị một chút, học tiếng Anh
nhiều năm như vậy, đi ra ngoài học tập cũng không tồi.”
Tiếng Anh tốt như Mục Khả không nước ngoài học thì thật đáng tiếc. Nhưng
người trước giờ luôn bảo vệ cô không thôi – Hách Nghĩa Thành lại không
tán thành cô đi quá xa, xuất ngoại lại càng không cần bàn. Không chỉ có
anh, thật ra thì hai nhà Mục, Hách cũng không muốn con gái duy nhất
trong dòng họ phải xa quê hương.
“Cậu nói thế nào cũng có lí hết.” Trong lòng biết rõ dụng ý của Hách Nghĩa
Thành, Mục Khả để sữa chua xuống, bất mãn nói: “Lúc ấy cháu không muốn ở lại đại học C, tại sao cậu không theo cháu? Dù làm việc ở đâu cháu đều ở ký túc xá, xa gần nội thành có gì khác nhau sao?”
Nói đến chuyện công tác của Mục Khả, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chuyện là như này, lúc ấy cô muốn sau khi tốt nghiệp đại học đến trường
trung học Hách Xảo Mai làm việc khi còn sống làm cô giáo dạy tiếng Anh,
nhưng kết quả bố trí điều xuống, lại bị đại học C giữ lại trường giảng
dạy. Cô biết là trong nhà sắp xếp, để tránh xung đột cùng Hách Nghĩa
Thành, cô vẫn luôn nín nhịn không phát tác, chỉ âm thầm nghĩ cách, hy
vọng có thể được điều đi nơi khác. Nhưng nỗ lực nửa năm, vẫn không có
kết quả.
Hách Nghĩa Thành đặt “cạch” ly trà lên bàn, lạnh mặt nói: “Bây giờ cậu hối
hận nhất chính là ban đầu phản đối cháu đến trường trung học!” Nếu như
không ở lại đại học C, cũng sẽ không đi tham gia cái huấn luyện quân sự
quỷ quái kia, lại càng không gặp gỡ Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành càng nghĩ càng tức.
Không khí lập tức đông cứng, cậu út cùng cháu gái không thèm để ý đến người
kia, khi món ăn được mang lên hết chỉ lo vùi đầu ăn cơm, không ai chịu
nhượng bộ. Tả Minh Hoàng cau mày đá Hách Nghĩa Thành một cái, nhắc nhở
anh dưới áp lực lớn sẽ khiến người ta tiêu hóa không tốt.
Hách Nghĩa Thành cũng không hi vọng ăn một bữa cơm lại cãi nhau không vui,
hơn nữa hôm nay tới đây còn có chuyện quan trọng hơn, vì vậy, anh vừa
gắp rau vào bát Mục Khả vừa nói: “Buổi chiều cậu làm xong việc sẽ tới
đón cháu, về nhà ăn cơm tối. Thằng nhóc Mục Thần kia ngày nào cũng gọi
điện thoại cho cậu, nói là cậu giấu cháu, không giao người ra thì sẽ
không gọi cậu nữa, không biết lớn nhỏ......”