Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 31 : Bí mật thứ hai
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Mặc dù là em gái Hạ Hoằng Huân, nhưng đối với Mục Khả mà nói thì Hạ Nhã
Ngôn vẫn còn xa lạ, mà cô cũng không có hảo cảm với cô bạn gái quyến rũ
trước của anh, cho nên Mục Khả cũng không có ý định chào hỏi. Dù sao
với quan hệ bây giờ của cô với Hạ Nhã Ngôn thì cũng chưa cần thiết
lắm. Tuy nhiên, dường như Thích Tử Di và Hạ Nhã nhìn thấy cô, đi thẳng
đến bàn cô. Chỉ có điều, Mục Khả đã đoán sai, mục tiêu của hai người bọn họ không phải là cô, mà là hai người đàn ông ngồi cạnh cô – Tả Minh
Hoàng và Hách Nghĩa Thành.
Thích Tử Di tuy nhìn thấy Mục Khả nhưng lại giả vờ như không thấy, nở nụ cười máy móc, tiện tay bới nhẹ mái tóc dài xoăn nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng:
“Thật là trùng hợp, Minh Hoàng, sao anh lại tới nơi xa như vậy để ăn
cơm?” Hai người bọn họ cùng làm việc tại bệnh viện quân y nên đương
nhiên quen biết nhau.
Cũng không biết giữa Thích Tử Di và Mục Khả có gì đó, Tả Minh Hoàng suy nghĩ đăm chiêu, nhìn Hạ Nhã Ngôn, lập tức tao nhã đứng lên, ánh mắt mái tóc
đen của Mục Khả, ôn hòa giải thích: “Đây là bạn của anh, cô ấy đi làm ở
gần đây.” Biểu cảm bình thản ung dung giống như có quan hệ thân thiết
với Mục Khả, ánh mắt quyến luyến không bỏ sót một chi tiết nào.
Hách Nghĩa Thành mặc quân trang, là quân nhân đương nhiên anh không thể là
người bạn đi làm ở gần đây Tả Minh Hoàng nói đến được. Như vậy, xem ra
người cậu ta muốn ám chỉ không cần nói cũng đã biết. Ánh mắt Hạ Nhã Ngôn lướt qua anh, dời về Mục Khả đang ngồi đối diện anh. Dĩ nhiên cô không
quên lần trước trong bệnh viện đã gặp cô gái xinh đẹp này, vả lại ký ức
hãy còn mới mẻ.
Trong lòng không tránh khỏi rung động, ngay sau đó cô lấy lại bình tĩnh mỉm
cười. Cô gật đầu với Mục Khả coi như chào hỏi, vừa khách khí vừa nhàn
nhạt chào một tiếng: “Bác sỹ Tả.” Sau đó quay sang Hách Nghĩa Thành lễ
phép nói: “Tham mưu trưởng Hách, lại gặp nhau rồi!”
Hách Nghĩa Thành thu lại vẻ không vui trên mặt, anh đứng dậy lịch sự chào:
“Bác sỹ Hạ!” Lời còn chưa nói xong, anh nhanh tay kéo cô lại gần, tránh
được nhân viên phục vụ đang bưng khay bước nhanh qua.
Đột nhiên va chạm tay chân thân mật làm tim Hạ Nhã Ngôn đập loạn nhịp. Xoay người lại nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bưng bát canh nóng, cô khẽ
nhíu mày, quay ra thẹn thùng mỉm cười với Hách Nghĩa Thành: “Làm sao mà
lần nào cũng bị xấu mặt trước mặt anh.” Tuy ngoài miệng là nói vậy,
nhưng trong lòng lại nghĩ tất cả đều là do đôi giày cao gót của cô gây
họa, nhất định lúc trở về phải bẻ gãy hết gót mới được.
Hách Nghĩa Thành khẽ nhíu mày, vừa đùa vừa nói: “Ý của cô không phải đang trách tôi xuất hiện không đúng lúc chứ?”
Hạ nhã Ngôn hơi chau mày, giọng nói có chút chấp nhận đáp: “Anh nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần dí dỏm, có phần giống khi Mục Khả bướng bỉnh, khiến cho Hách Nghĩa Thành khẽ mỉm cười.
Có chút bất ngờ khi Hách Nghĩa Thành quen biết Hạ Nhã Ngôn, Mục Khả thả
thìa sữa chua trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc nhìn
thấy Thích Tử Di. Lúc này, Hạ Nhã Ngôn giống như vừa phát hiện ra vùng
đất mới, cô không đầu không cúi hỏi: “Cô tên là Mục Khả?”
Không để cho Mục Khả quá nhiều thời gian sầu não, cánh cửa phòng ngủ bị gõ một hồi, Mục Thần ló đầu vào: “Chị, ăn cơm thôi!”
Lúc đi tới phòng ăn Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành đã ngồi ở đó, thấy
Mục Khả đi vào, Hách Ức Mai nói: “Khả Khả, ngồi bên cạnh cha con.”
Trong nháy mắt chạm đến ánh mắt của cha, Mục Khả yên lặng ngồi xuống.”
Biết rõ con gái sẽ không gọi ông một tiếng “Cha”, gương mặt Mục Khải Minh
hiện rõ một nét thất vọng, ông trầm mặc thở dài, chỉ nói: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm tối bắt đầu trong không khí đè nén. Trong bữa ăn, ngoài Mục Thần
liên tục nói, không ai mở miệng cả. Gắp miếng cá bỏ vào trong chén của
Mục Khả, cậu nói: “Chị, chị ăn cơm sao giống mèo vậy? Ăn nhiều một chút, xem chị gầy thế kia, bảo con khỉ phải sống thế nào......” Lại gắp
thêm chút rau cải đưa tới: “Cũng không nên chỉ ăn thịt, mặn chay phối
hợp mới khỏe mạnh......”
Nghe ông nhắc nhở y hệt ông cụ nôn, Mục Khả tự nhiên nhớ tới ngày chia tay
Hạ Hoằng Huân dặn dò cô từng câu từng chữ, cùng với lúc hai người không được gặp nhau anh gọi điện thoại đúng giờ gọi cô rời giường. Cô không
nhịn được mỉm cười một cái. Cảm giác loại càu nhàu quen thuộc này, là
điểm đáng yêu nhất khi có người thân.
Lúc rửa chén, Hách Ức Mai hỏi thăm cô huấn luyện quân sự có cực khổ hay
không, công việc của cô có hài lòng thoải mái hay không, giọng nói có vẻ dè dặt cẩn thận. Mục Khả đáp lại từng câu, nhận ra bà có vẻ như muốn
nói gì đó nhưng lại thôi, cô hỏi: “Dì có chuyện gì sao? Hay là tôi đã
làm sai việc gì?” Ở trong nhà này, cô từ đầu đến cuối đều khách sáo như
vậy.
Hách Ức Mai trầm mặc một chút, giống như đang cẩn thận lựa lời, sau đó mới
nói: “Khả Khả, dì nghe Nghĩa Thành nói con có bạn trai.”
Mục Khả cũng không có ý định giấu giếm sự tồn tại của Hạ Hoằng Huân, cô thản nhiên nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì không?”
“Khả Khả......” Hách Ức Mai có chút do dự, bà suy nghĩ kỹ mấy ngày nay, đến lúc nhìn thấy Mục Khả, vẫn không xác định được nên lấy thân phận
cùng lập trường gì để ngăn cản chuyện cô yêu một quân nhân. Bà trầm mặc, Mục Khả cũng im lặng.
Hồi lâu, bà đứng trên cương vị một người trưởng bối, nhẹ nhàng nói: “Khả
Khả, chúng ta không đồng ý chuyện con yêu một quân nhân, chúng ta chỉ hy vọng con cùng chồng sau này có một cuộc sống bình thường, có thể ở cùng nhau chăm sóc lẫn nhau….”
Mục Khả cắt ngang lời bsf: “Không phải dì cũng gả cho quân nhân sao? Dì
không cảm thấy hạnh phúc sao? Cậu cũng là một quân nhân, chẳng lẽ cậu ấy về sau sẽ không có ý định kết hôn sao?”
Sự sắc bén của Mục Khả khiến Hách Ức Mai cảm thấy xa lạ, bà nghẹn lời, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã nghe Mục Khả nói tiếp: “Tôi rất muốn
biết, dì lấy thân phận gì để nói những lời này với tôi?” Ánh mắt Mục Khả chợt đỏ lên, cô nghẹn ngào hỏi: “Là dì? Hay là mẹ kế của tôi?”
Cô có một đoạn ký ức rất đau đớn. Bất cứ lúc nào nghĩ tới, cảm giác đau mãnh liệt tựa như dời sông lấp biển.
Đối với thân phận của Hách Ức Mai, đã mười lăm năm qua, Mục Khả từ đầu đến cuối không cách nào quên được.