Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 32 : Ba định luật vô lo

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Nước mắt chực trào ra, Mục Khả hít sâu liên tục, sau đó khàn giọng nói:

“Mười lăm năm rồi, tôi vẫn rất muốn biết khi bà thay thế được mẹ tôi gả cho ba, khi các người đến nghĩa trang gặp mẹ, sẽ mang tâm tình gì.” Hơi ngẩng đầu lên, cố gắng đẩy nước mắt vào trong, Mục Khả tự giễu cười:

“Tôi biết, nếu như mà tôi hiểu chuyện thì không nên phản đối ba tái giá, nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao cố tình lại là bà!”



Kí ức Hách Ức Mai vào cửa năm ấy làm cô đau đã hơn chục năm. Rõ ràng là dì luôn thương yêu cô giống như cậu út, lại chợt trở thành “Mẹ”. Mục Khả

nhỏ nhớ mong gương mặt quen thuộc, đưa tay nắm ly thủy tinh đựng nước

nóng ném ra ngoài, trong miệng kêu khóc: “Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ!”

Cũng chính lần đó cô bị nước nóng bỏng cổ tay, cho tới bây giờ vết sẹo

vẫn còn rất rõ ràng, Hạ Hoằng Huân cũng phát hiện.



“Nhật ký của mẹ sẽ không gạt người, bọn họ rõ ràng rất yêu nhau. Tôi không

hiểu tại sao mẹ tôi mới ra đi chưa lâu, các người, còn có......”

Mặc dù tình cảm với Mục Thần cực tốt, nhưng em trai ra sinh vẫn khiến

Mục Khả bị đả kích trầm trọng. Nước mắt không thể nén được trượt ra khóe mắt, cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống bưng kín mặt.



Trên mặt Hách Ức Mai toàn là nước mắt, bà cố hết sức khống chế tâm tình,

khóc nói: “Khả Khả, dì chưa bao giờ muốn thay vị trí của chị trong lòng

con cùng ba con, dì......” Bà muốn nói chỉ là bà yêu Mục Khải Minh, bà chỉ hy vọng chăm sóc tốt cho con gái của chị, lại không nghĩ rằng

ngược lại tạo thành hiềm khích lớn cho cha con bọn họ như vậy. Bà biết

bà sai rồi, nghĩ sự tình quá mức đơn giản, nhưng là, bây giờ nói gì cũng đã muộn.



Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành nghe tiếng đi tới phòng bếp, thì thấy

hai người khóc vô cùng thảm thiết. Hách Nghĩa Thành đỡ Mục Khả dậy ôm cô vào lòng, dẫn cô đến phòng khách, trầm giọng nói: “Không phải đã nói sẽ không nhắc lại rồi sao? Những chuyện cũ năm xưa này còn phải dây dưa

bao nhiêu năm nữa?”



Năm đó khi quyết định đi bước này đã quyết định chấp nhận tất cả, Hách Ức

Mai biết mình không có quyền than vãn, bà dùng sức lau nước mắt, lại

càng lau càng nhiều.



Vợ chồng vài chục năm, tình cảm Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai cũng rất

sâu đậm, bà đối với con trai con gái, đối với ông, đối với cái nhà này,

đã phải trả giá những gì ông đều nhìn thấy. Thở dài vỗ vỗ bả vai vợ, ý

bảo Hách Nghĩa Thành mang Mục Khả đến thư phòng.



Khi cửa thư phòng đóng, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Mục Khải

Minh rốt cuộc nói: “Khả Khả, là lỗi của ba, đừng trách dì con nữa.”



Che chở của ông giống như kim đâm lên người Mục Khả, lại để cho cô trong

nháy mắt tỉnh táo lại, Mục Khả nhắm chặt mắt, cho đến khi nhịn không

khóc nữa mới mở ra, cô khàn giọng nói: “Mẹ nói học được tha thứ mới có

thể vui vẻ, con thật sự đã rất cố gắng, nhưng thật xin lỗi, vẫn làm

không tốt. Nặng lời, con sẽ nhận lỗi với dì.” Mục Khả nhớ lại lời của

mẹ, cô ý thức được mình là vãn bối, không thể vô lễ như thế.



Mục Khải Minh đưa lưng về phía cô đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài,

hồi lâu mới nói: “Khả Khả, vốn là chung thân đại sự của con trưởng bối

như chúng ta không nên nhúng tay, nhưng chúng ta không hy vọng con gả

cho một quân nhân. Ba hiểu con có thể cảm thấy khó hiểu, dù sao từ bác

của con, đến ba, thậm chí là cậu con, chúng ta đều là quân nhân.” Dừng

một chút, ông xoay người nhìn con gái, ý vị sâu xa nói: “Nhưng chính bởi vì chúng ta là quân nhân, mới hiểu nỗi khổ người làm quân tẩu. Trừ bỏ

tịch mịch, con sẽ phải chịu đựng rất nhiều chuyện khác. Con không nên

sống trong những ngày chờ đợi như vậy. Khả Khả, ba hi vọng con hạnh

phúc.”



“Nhưng nếu như con nói cho mọi người biết ở cùng anh ấy con rất hạnh phúc thì sao? Mọi người còn có thể phản đối không?”


là lấy phương thức cười nói huyên náo để biểu đạt sự quan tâm cùng đùm

bọc nhau, hơn nữa không ai chủ động nói đến chuyện của người lớn.



Đang lúc hai người huyên náo không thể tách ra, Hạ Hoằng Huân gọi lại, Mục

Khả đuổi Mục thần ra ngoài, mới tiếp điện thoại. Cô vừa mới Alo một

tiếng, Hạ Hoằng Huân đổ ập xuống nói: “Sao nửa ngày mới nghe? Ba em cùng Hách Nghĩa Thành làm công tác tư tưởng tập thể cho em à? Có cần tôi mời Chính ủy tới không?”



Nếu đổi lại là bình thường Mục Khả nhất định hét trở về, nhưng vào giờ phút này cô chợt cảm nhận được tâm tình lo lắng của Hạ Hoằng Huân. Cô oán

trách nói: “Vậy mời Chính ủy của các anh tới đi, em đang lo không nói

lại bọn họ.”



Đã đoán được Hách Nghĩa Thành nhất định sẽ liên hiệp với ba Mục Khả ngăn

cản chuyện của bọn họ. Hạ Hoằng Huân nghiêm túc hỏi: “Bọn họ nói gì với em rồi hả?”



“Không hài lòng anh chứ sao. Nói có anh hay không có anh cũng thế.” Mục Khả

chu miệng, có chút uất ức gọi một tiếng: “Hạ Hoằng Huân!”



Đây là lần đầu Mục Khả làm nũng gọi tên anh như vậy, Hạ Hoằng Huân mềm giọng, anh hỏi: “Sao vậy?”



Mục Khả khịt khịt mũi, rất nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”



“Đừng làm cho tôi lo lắng!” Hạ Hoằng Huân lấy thuốc lá từ trong ngăn kéo ra,

suy nghĩ một chút lại bỏ vào: “Rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Không thích em với tôi ở bên nhau?”



Mục Khả ừ một tiếng, ngay sau đó nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên tiếng tích, cô gấp gáp hỏi: “Anh làm gì đấy?”



Giọng Hạ Hoằng Huân rất bình tĩnh: “Không làm gì. Không cẩn thận đụng vào làm cái ly rơi xuống đất.” Suy nghĩ một chút, anh nói: “Thật ra thì thái độ của bọn họ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em.”



Mục Khả đá bóng lại cho anh, cô nói: “Em thì không sao, phải xem anh thế nào.”



Xem anh có tốt với em không. Đây là điều duy nhất Mục Khả quan tâm.



Hạ Hoằng Huân cười: “Đã hiểu!” Nghĩ sắp đến lễ quốc khánh, anh nói: “11

sắp tới nghỉ dài hạn rồi, tới chỗ tôi ở mấy ngày đi, rất nhớ em.”



“Vậy anh tới đón em, em sợ không tìm được.”



“Tiểu quỷ nhát gan, thành phố A lớn như vậy, còn có thể lạc sao?”



“Người ta chưa đi bao giờ, vắng vẻ như vậy, anh không lo lắng à?”



“Đặt em ở hậu phương tôi mới lo lắng!”



Có lẽ là về nhà làm tâm tình Mục Khả không tốt, cũng có lẽ là có chút lệ

thuộc vào Hạ Hoằng Huân, đêm nay bất lực mà mâu thuẫn nên cô cực kỳ dính anh. Hạ Hoằng Huân nói muốn cúp điện thoại mấy lần cô đều không chịu,

cuối cùng còn ức khuất muốn khóc, làm cho đại doanh trưởng Hạ vừa vui vẻ vừa lo lắng, dụ dỗ cô nói: “Sao lại thích khóc như vậy, khóc mắt sẽ

sưng lên. Nàng dâu xấu như vậy ngoài tôi ra chắc chẳng có ai cần rồi.

Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung. Nhớ, mọi việc đều có tôi. Còn có, đưa

cho em ba câu. 1, không cần lo lắng vì mấy chuyện nhỏ nhặt. 2, tất cả

mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. 3, Nếu chẳng may gặp phải chuyện lớn, đừng hoảng hốt, xin làm theo câu thứ 2.”



Ba định luật mọi chuyện vô lo làm Mục Khả nín khóc mỉm cười. Cô cảm thấy

đồng chí Trung tá thực hiện cuộc cách mạng ‘chủ nghĩa tinh thần lạc

quan’ là tốt, nhưng dễ để cho cô có nếp nhăn.