Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 33 : Để cho mình vui vẻ

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Trải qua thử thách của năm tháng, trên người Hạ Hoằng Huân tản ra hơi thở có thể khiến người khác an tâm, ngay cả giọng nói trầm ấm cũng như hạ cổ

người ta, khiến Mục Khả không thể kiềm chế mà bị cuốn hút, thậm chí còn

thổ lộ hết. Hạ Hoằng Huân hỏi cô buổi tối có phải trở về nhà hay không,

hay trở về khí túc xá, Mục Khả rốt cuộc lấy hết dũng khí đem chuyện đã

giấu trong lòng hai chục năm nay tâm sự.



Giọng nói của cô buồn buồn, không còn trong trẻo như thường ngày: “Em ghét

trở lại, ghét cùng bọn họ giống như người một nhà, ngồi chung một chỗ ăn cơm, mỗi lần như vậy em đều có cảm giác không tiêu hóa nổi. Em cảm thấy nói với họ một câu thôi cũng đã có lỗi với mẹ em.”



Một đứa bé năm tuổi, trí nhớ tương đối có hạn. Sự che chở cùng thương yêu

của Hách Xảo Mai đã khắc sâu trong lòng của Mục Khả bé nhỏ, thiếu sót

tình thương của cha, Mục Khải Minh vĩnh viễn không thể bù đắp đủ.



Nhận ra tâm trạng của Mục Khả đang xấu dần, Hạ Hoằng Huân đau lòng nhẹ nhàng trách: “Nha đầu ngốc......”



Mục Khả nói nhỏ: “Anh cũng biết sao? Chắc chắn là anh họ nói cho anh biết.”



“Cậu ta có nói qua một chút với tôi, sợ em không thích, nên cũng không nói

nhiều.” Hạ Hoằng Huân thành thực thẳng thắn: “Cậu ta cảm thấy chính em

nói cho tôi biết sẽ tốt hơn.”



Hôm chấm dứt đợt huấn luyện quân sự Hạ Hoằng Huân đã cố ý đi tìm hiều, từ

Mục Nham nên biết được một số chuyện của Mục Khả. Anh biết lúc cô năm

tuổi Hách Xảo Mai bị bệnh mà qua đời. Mục Thần ra đời năm cô bảy tuổi,

dì nhỏ Hách Ức Mai chính thức bước vào cửa nhà họ Mục. Nhưng lúc Mục

Thần hai tuổi, Mục Khả mới biết mình có em trai cùng cha khác mẹ. Trừ

mấy chuyện đó ra, Hạ Hoằng Huân cũng biết thêm một số chuyện khác.



Lúc Mục Khả hai tuổi, Mục Khải Minh được nghỉ phép trở về nhà thăm người

thân, con gái không để cho ông lên giường ôm vợ, cô ôm mẹ nói nhỏ: “Lúc

nào chú rời khỏi nhà chúng ta vậy?” Làm Mục Khải Minh có chút buồn bã.

Lúc ba tuổi Mục Khả vẽ tranh, bức tranh trong phòng có mẹ, có cô, ngay

cả Hách Nghĩa Thành cũng có, duy chỉ không có Mục Khải Minh. Mục Khải

Minh vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của con gái, dịu dàng hỏi: “Khả Khả,

ba ở chỗ nào vậy?” Mục Khả lúc lắc cái đầu nhỏ, giống như là muốn thoát

khỏi bàn tay của cha, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Chú ở bên ngoài.”



Đêm hôm đó Mục Khải Minh mất ngủ, ngắm nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của vợ, lòng ông tràn đầy áy náy. Ngày trở về đơn vị, Hách Xảo Mai cùng Mục Khả đi tiễn, ông hôn một cái vào gương mặt con gái, lại sửa lại mái tóc dài bị gió thổi bay của vợ, rốt cuộc không nhịn được nói: “Xảo Mai,

theo quân đội đi.”



Có lẽ do ông ích kỉ khiến vợ vì ông bỏ cả tình yêu với công việc để đến

với cuộc sống bộ đội xa xôi. Nhưng mà gần nhau thì ít mà xa cách thì

nhiều khiến hai vợ chồng nếm không ít thương nhớ đau khổ, giữa hai

người, chắc chắn phải có một người chịu hy sinh. Vậy mà khi Hách Xảo Mai đang rưng rưng tạm biệt học sinh, đúng lúc chuẩn bị đoàn tụ cùng chồng, vận mệnh lại không mỉm cười với bà. Bà bỗng dưng ngất xỉu, sau được

chẩn đoán bị ung thư không thể chữa khỏi. Để có thể điều trị kéo dài

sinh mạng cho bà, kế hoạch theo quân bị trì hoãn vô thời hạn.



“Thật ra thì không có gì......” Biết rõ nhìn anh không nhìn thấy, Mục
chị bỏ rơi, một mình đến chỗ anh rể, thậm chí cậu còn nhất quyết nương

nhờ ở ký túc xá của cô không chịu rời đi.



Ánh mắt Mục Thần nhìn chằm chằm quái vật trong máy vi tính, vừa hạ đòn

xuống đầu kẻ thù vừa điềm tĩnh nói: “Lúc không có người khác chị chê em

thế nào cũng được, em không so đó, nhưng trước mặt anh rể nhớ để cho em

chút mặt mũi.” Bộ dạng ra vẻ rất độ lượng.



Gọi anh rể thật thuận miệng đó! Mục Khả chân trần lao vào phòng, giơ tay gõ vào gáy cậu: “Còn nói linh tinh nữa là ăn đòn thật đấy!”



Mục Thần nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõan chỉnh tề: “Không cần

phải ngại, ai chả biết trong lòng chị đã ưng lắm rồi……. Ai, đúng rồi,

đừng vì em ở đó mà hai người ngại ngùng thân thiết nhé, em sẽ không cười nhạo, không đả kích, tùy ý hai người……”



Nói linh tinh cái gì! Đây là những lời của một đứa bé mười năm tuổi nên nói sao? Mục Khả ném rơi cái điều khiển ti vi, tay nắm chặt cổ Mục Thần,

lắc lắc: “Chị xem em đúng là thèm ăn đòn mà…” Lúc này, trong trò chơi

Mục Thần bị giết.



Thời gian sáng sớm luôn tốt đẹp lại khiến cho người ta ảo não, Mục Khả đang

ngủ say bị điện thoại của Hạ Hoằng Huân đánh thức, cô từ từ nhắm hai mắt lại, mơ màng nói không rõ: “Sau này em có thể không cần mở máy cả đêm

có được không, rất hao tốn điện đấy….”



Kể từ lúc trở về từ sở huấn luyện, Hạ Hoằng Huân yêu cầu cô mở máy, cũng

không phải theo dõi cô 24 giờ, chủ yếu để buổi sáng thuận tiện gọi điện

cho cô rời giường, tránh bị muộn giờ làm.



Nghe được giọng nói lười biếng của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng nói: “Tôi dùng đường dây riêng, em sợ tốn điện cái gì.”



Mục Khả ăn vạ: “Tiếng chuông máy bàn rất lớn, sẽ ầm ĩ đến Tiểu Thần.”



Hạ Hoằng Huân cong môi cười: “Cậu ấy đã sớm rời giường rồi, gọi điện thoại cho tôi nói rằng em đang bất tỉnh.”



Dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ mặt Mục Khả giống như đưa đám chỉ trích: “Tên phản đồ này!”



“Nghe lời, rời giường đi. Mười giờ tập trung dưới lầu, lên đường.”



Mười giờ mới lên đường tại sao phải dậy sớm như thế, Mục Khả lại chui vào

trong chăn thật lâu sau mới rời khỏi giường. Lấy chiếc váy mới từ trong

tủ quần áo ra mới phát hiện chiếc áo lót cùng mua hôm qua để quên trong

túi xách của An Dĩ Nhược. Cô gãi mái tóc lộn xộn, nhắn cho chị dâu một

tin nhắn: “Làm thế nào bây giờ, áo lót vẫn còn trong túi của chị, nếu

không để em qua lấy nhé?”



Đây không phải là nhiễu loạn lòng quân thì là cái gì?! Nhìn tin nhắn gửi

nhầm “khiêu khích” mười phần từ cô bạn gái nhỏ, Hạ Hoằng Huân kiên cường cắn răng, anh nhắn tin lại: “Không cần lấy! Tới đây tôi mua cho em cái

mới!” Sau đó lại chưa hết giận bổ sung thêm một câu: “Xem tôi thu phục

em thế nào!”