Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 44 : Tình cũ khiêu khích
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Ra khỏi tầm mắt của Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hoằng Huân liền
không chịu nổi. Một tay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầu
thang, hơi ngửa đầu đau đến cắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân đi qua
phải chú ý.
“Hoằng Huân?” Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, trong mắt Thích Tử Di dấy lên vui mừng, đem bệnh án trong tay giao cho y tá. Cô bước nhanh tới, phát hiện anh
có điểm không ổn, cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hạ Hoằng Huân nhíu chặt lông mày, miễn cưỡng đứng thẳng: “Không có gì, mệt mỏi thôi, nghỉ một lát là ổn.”
Biết rõ eo anh có thương tích, Thích Tử Di sao có thể dễ dàng bị lừa được.
Thấy tay anh vô thức chống tại thắng lưng, cô trách cứ nói: “Đừng gạt
em, lại chạm vào thương tích ở eo đúng không? Sao không trực tiếp tới
tìm em?” Vừa nói, đưa tay chuẩn bị khoác lên tay Hạ Hoằng Huân dìu anh.
Hạ Hoằng Huân khẽ nghiêng người tránh cô, lùi một bước: “Không nghiêm trọng như vậy.”
Ý cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến Thích Tử Di không thể không lúng túng thu tay về: “Cần em giúp anh sắp xếp không?”
“Cám ơn, không cần.” Hạ Hoằng Huân khách khí nói cám ơn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi còn có chuyện, đi trước.”
Mất rất lâu mới đến được cửa chính bệnh viện, Hạ Hoằng Huân dừng lại ở lối
dành cho người đi bộ, tựa lên thân cây nghỉ ngơi, đau đến mồ hôi chảy
ròng ròng. Không phải anh cậy mạnh không muốn khám, mà là anh không muốn khám ở bệnh viện lục quân. Ở đây đương nhiên phải tiếp xúc với Thích
Tử Di, anh lo Mục Khả biết thì trong lòng cô sẽ không thoải mái, bất lợi cho quá trình hồi phục.
Đang suy nghĩ tới bệnh viện nào gần đây kiểm tra, ít nhất giảm đau trước rồi tính thì Ninh An Lỗi gọi đến. Sau khiểu rõ nguyên nhân Hạ Hoằng Huân
đột nhiên rời đi, Chính ủy hỏi: “Bệnh viện nào? Bệnh viện tổng Lục
quân?” Sau khi nghe được câu trả lời của anh, Ninh An Lỗi nhíu mày:
“Nhìn đôi vợ chồng son các cậu thật là, thật vất vả gặp nhau được một
lần thì lại thành bệnh nhân cả đôi rồi. Thế này đi, điều kiện của Bệnh
viện bộ đội cũng không tốt lắm, cậu dứt khoát ở đó trị liệu đi, tôi sẽ
an bài sau, cậu trực tiếp đi báo cáo là được.”
“Chính ủy, tôi......”
“Nhưng đại hội khen thương của Tổng bộ thì cậu phải có mặt, thời gian cụ thể
thông báo sau. Cứ như vậy đi, lúc này chữa khỏi hoàn toàn cái eo đấy đi, đừng để lại di chứng. Đồng chí Hạ Hoằng Huân, eo, đó là đại sự đấy, cẩn thận cô dâu nhỏ không cần cậu.” Ninh An Lỗi nói xong cười cúp điện
thoại, không cho thương lượng chút đường sống nào hết.
Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, đón một chiếc xe taxi, miễn cưỡng
cúi người ngồi vào. Đến nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn anh nằm thẳng đờ trên
sàn nhà bằng gỗ phòng khách, nghỉ ngơi rất lâu mới bớt đau. Cũng không
phải đau đến té xỉu, chủ yếu là do người có vết thương ở eo tái phát nên nằm thẳng nghỉ ngơi thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Trong lúc Hạ Hoằng Huân rời khỏi bệnh viện, Hướng Vi tới cứu nguy, giảng hòa
Hạ Hoằng Huân im lặng cũng là lời giải cho sự đau lòng của cô. Nhìn khuôn
mặt lạnh lùng của anh, Thích Tử Di có chút thương cảm: “Nhưng anh cũng
là bệnh nhân. Nếu như không trị liệu hoàn toàn, sẽ ảnh hưởng tới công
tác cùng cuộc sống hằng ngày.”
Hạ Hoằng Huân muốn nói “Cám ơn đã quan tâm”, lời đến khóe miệng lại tự
động tiêu hóa, khách sáo hoa mĩ như thế không phù hợp với anh.
Ngắn ngủi 10 giây yên lặng, Hạ Hoằng Huân không còn lời nào để nói, cất bước muốn đi. Trong nháy mắt anh nghiêng người, anh nghe thấy Thích Tử Di
nói: “Là vì trả thù em lựa chọn Vệ Minh nên anh mới tìm cô ta sao?”
Hạ Hoằng Huân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Thích Tử Di lạnh lẽo mà bén nhọn. Sau đó anh lại nở nụ cười như trào phúng, nhàn nhạt lại mệt
mỏi: “Cô nghĩ nhiều rồi!”
“Tại sao là cô ta?” Cô ta nhìn như đứa con nít còn chưa lớn, vừa không có
phong tình cũng không quyến rũ, còn không tỉ mỉ, quan trọng hơn là không biết cách chăm sóc thân thể cho anh.
“Tại sao không thể là cô ấy?” Cô hiểu chuyện, lạc quan, kiên cường, lương
thiện, đáng yêu...... Cho dù là khuyết điểm, đều có thể phù hợp
hoàn mỹ với anh. Người yêu như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Trước kia anh luôn không coi trọng tiến chức tiến hàm, lần diễn tập này dường như lại cực kỳ liều mạng.” Kiên định sâu trong mắt Hạ Hoằng Huân làm
lòng Thích Tử Di đau nhói, cô không lựa lời nói: “Cũng đúng thôi, dù ba
cô ta là Quân trưởng, cậu là Tham mưu trưởng Sư bộ, nhưng nâng đỡ người
nhà cũng không nên làm quá lộ liễu, nên kín đáo một chút không để người
ta phát hiện. Nếu như hai người kết hôn, có thể rút ngắn hai mươi năm
phấn đấu rồi.”
Ánh Hạ Hoằng Huân mắt lặng lẽ tối lại, anh thu hồi vẻ thờ ơ, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sắc bén, thậm chí còn có chút ác nghiệt, anh lấy giọng nói âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm gằn từng chữ từng chữ nói:
“Xin đừng lấy thước đo của cô đánh giá tôi!”
Đều nói, nếu như yêu thật lòng, không cần cố gắng nhớ cũng có thể khắc sâu
vào tận xương tủy. Như vậy, nếu như rất hận thì sao, sẽ như thế nào? Hạ
Hoằng Huân xưa nay luôn tỉnh táo chợt có chút lờ mờ, không nghĩ ra ban
đầu người bị vứt bỏ rõ ràng là anh, dựa vào cái gì mà giờ lại quay lại
hận? Bị hiểu lầm? Cái thế giới này, thật mẹ nó vặn vẹo!
Lặng yên trong giây lát, Hạ Hoằng Huân áp chế cảm xúc, anh lấy giọng điệu
châm chọc nói: “Xem ra vì đến gần trung ương đảng, tôi quả thật cần đến
cái thang này rồi!”
Nói thêm nữa dường như cũng không còn ý nghĩa, Hạ Hoằng Huân đi lướt qua
cô, lúc ngẩng đầu thấy Hách Nghĩa Thành chẳng biết đã đứng ở cửa cầu
thang từ lúc nào.