Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 45 : Hạnh phúc thăng hoa

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


“Lịch sử” này không thể dùng tẩy để xóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốt

cuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, Hạ Hoằng Huân gãi gãi tóc,

bước chân rời đi.



Hách Nghĩa Thành miễn cưỡng nhìn anh một cái, vẫn là giọng điệu lãnh đạm

lạnh nhạt: “Tôi nghĩ là cậu bị thương không đi được, nên bảo người lái

xe đi đón.”



Xem ra anh cũng đã nghe qua. Hạ Hoằng Huân nhíu mày: “Cũng không đến nỗi, vẫn có thể gánh vác được.”



Ánh mắt Hách Nghĩa Thành lướt qua anh, dừng lại trên người Thích Tử Di vẫn

đang đứng yên, anh nói châm chọc: “Nhân duyên tốt thật, chưa cần đến em

gái ra tay, việc nằm viện đã được sắp xếp ổn thỏa.”



Nghe vậy, chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt, giọng nói anh trầm xuống lạnh lùng, giữ vững lập trường: “Không muốn phiền ai cả.”



Hiển nhiên là bất mãn với lời giải thích của anh, giọng Hách Nghĩa Thành có

chút tức giận, một tay đút trong túi quần, đôi mắt anh nheo lại, chậm

rãi nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi đã thay đổi đánh giá của tôi về cậu.”



Hạ Hoằng Huân giương mắt, chờ anh nói tiếp.



“Tôi vừa mới được chứng kiến năng lực chỉ huy của cậu trong lúc đối kháng

thì em gái cậu trong chớp mắt đưa cháu gái tôi vào bệnh viện. Đương

nhiên, tôi vẫn còn đủ lý trí nên không thể giận chó đánh mèo, nhưng cậu

biết không, ngoại trừ năm chị gái tôi mất, Khả Khả chưa bao giờ phải nằm viện, nên tôi đã rất tức giận. Nhưng hôm nay, chỉ mới một phút trước,

tôi nghe nói cậu bị thương mà chạy quãng đường mười bảy cây số tới đây,

nói thật, tôi có chút cảm động.”



Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt ngang lời anh: “Tôi làm vậy không phải để anh cảm động!”



Hách Nghĩa Thành gật đầu: “Đúng, tôi cảm động cũng vô dụng, cậu rất thông

minh, chắc sẽ hiểu ý của tôi.” Anh hơi dừng lại dường như đang cố đè nén cơn giận sắp bùng lên, anh lạnh lùng nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi cảnh cáo

cậu, đừng có bắt nạt Khả Khả đơn thuần, những chuyện khác của cậu tôi

không quan tâm, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ngàn vạn lần đừng để tôi phát

hiện cậu qua lại với ‘hồng nhan tri kỉ’. Thước đo gì gì đó của cô ta tôi không rõ, càng không có hứng thú muốn biết. Nhưng nếu cậu để tôi biết

cậu tiếp cận Mục Khả có mục đích nào khác, tôi nhất định sẽ cho cậu cuốn gói.”



Lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, giọng nói Hạ Hoằng Huân càng

mang lực sát thương: “Hách Nghĩa Thành, tôi cũng nói cho anh biết, chỉ

bằng những lời anh vừa nói, nếu anh không phải là bậc cha chú của cô ấy, tôi nhất định sẽ cho anh ăn đấm.”



Thắt lưng dường như càng đau hơn, Hạ Hoằng Huân muốn tìm nột chỗ yên tĩnh

nào đó có thể nghỉ ngơi một lát. Anh cảm thấy ngày hôm nay quả thật còn

mệt hơn so với việc ra chiến trường đánh giặc. Anh lạnh lùng đáp lễ nói: “Anh quá để mắt tới Hạ Hoằng Huân tôi rồi, hai nhà Mục Hách các người

cành cao tôi trèo không nổi. Anh nghe cho rõ đây, trừ cô ấy ra, những

mục đích nào khác mà anh nói tôi đều không có hứng thú.”



“Anh trừng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói những lời này!” Sợ rằng chỉ cần nán

lại thêm một giây nữa thôi sẽ không kiềm chế được lửa giận, Hạ Hoằng

Huân lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có mình anh
vừa nói ba chữ kia. Lần đầu tiên!



Mục Khả rốt cuộc khóc nấc lên thành tiếng, ôm chặt lấy cổ của Hạ Hoằng Huân như bé gái sợ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, nước mắt nóng hổi ướt

đẫm cổ áo sơ mi của anh, từng giọt lại từng giọt…..



Trước mặt anh, Mục Khả đã từng không chỉ khóc như vậy một lần, nhưng lần này

khiến Hạ Hoằng Huân đau lòng nhất. Anh cẩn thận ôm lấy thân thể nhỏ bé

của cô, nhớ lại nụ cười ngọt ngào của cô lúc nắm tay mẹ chơi đùa nghịch

ngợm, lại nghĩ đến mười mấy năm qua cô thiếu tình thương chăm sóc của mẹ mà vẫn lạc quan kiên cường trưởng thành, cùng với những tổn thương

Thích Tử Di gây ra cho cô, mắt của anh cũng cảm thấy ươn ướt.



Sợ chạm vào vết thương, Hạ Hoằng Huân không dám để cho Mục Khả khóc nữa,

anh lấy ngón tay của mình lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn trêu

chọc: “Đừng khóc, phải tiết kiệm nước.”



Mục Khả cố kiềm chế không khóc nữa, cô nhẹ giọng nói: “Thương lượng chuyện này có được không?”



Sao lại không được? Hái mặt trăng cũng còn có thể! Hạ Hoằng Huân thuận theo nói: “Không cần thương lượng, em có chuyện gì, anh sẽ làm!”



“Em không cần anh chăm sóc, anh mau nhập viện điều trị đi!”



“Được, không thành vấn đề.” Nhanh miệng đáp ứng yêu cầu của cô, anh còn mặc cả thêm: “Chăm sóc cũng là nghỉ ngơi, anh còn là......”



“Không được! Giường ở đây quá nhỏ, anh sẽ ngủ không ngon.”



“Anh là lính dã chiến màn trời chiếu đất đều từng ngủ rồi, hơn nữa, nếu

không thích ứng anh sẽ bảo Nhã Ngôn đổi một chiếc giường bệnh lớn hơn?

A… Đừng khóc, không chăm sóc, không chăm sóc, đừng khóc nữa, anh đã nghe lời em còn không được sao?” Nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Mục Khả, Hạ

Hoằng Huân đặt cằm trên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Định bắt nạt anh phải

không, hả?”



Giọng nói yêu chiều như thế, ánh mắt ôn nhu như vậy, Mục Khả không thể ngồi

yên, cô dịu dàng hỏi: “Thắt lưng có phải rất đau không, anh ngồi xuống

đây, để em xoa giúp anh.”



Ánh mắt tĩnh lặng của Mục Khả hiện lên vẻ đau lòng, Hạ Hoằng Huân ghé sát

vào khuôn mặt của cô, nhỏ giọng mập mờ như trêu chọc: “Anh có thể cự

tuyệt sao? Những lời em nói, anh sợ… chịu không nổi.” Vừa nói xong, đôi

môi đã ghé xuống, hôn lên đôi môi đang hé mở của cô thật sâu.



Ngón tay thon dài gài trên mái tóc cô, Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng nâng đầu cô,

hôn dịu dàng say đắm. Một lát, khi anh rời khỏi môi cô khẽ hôn lên trán, Mục Khả bất ngờ nhướn người hôn lên cái cổ của anh, sau đó là lên xương quai xanh…



Năng lực “tự động kiềm chế” của anh sớm bị tan ra, lý trí của Hạ Hoằng Huân

thiếu chút nữa bị hành động can đảm của Mục Khả dập nát. Anh từ từ nhắm

hai mắt hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy đôi môi mềm mại của cô đang nhẹ

nhàng lướt trên vùng da ở cổ, nhiệt độ không ngừng tăng lên như phát

sốt, hơi đột nhiên thời trở nên dồn dập, giọng nói anh khàn khàn “cầu

xin” cô: “Đừng như vậy, anh… thật sự chịu không nổi!”