Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 47 : Vị khách không ngờ

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Mẫu thuẫn giữa Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngày càng trở nên gay gắt,

Hạ Hoằng Huân và Mục Khả không biết chuyện này. Vì để cho hai người an

tâm dưỡng bệnh, hai đồng chí kia trước mặt hai người này thể hiện tương

đối hữu nghị. Nhưng sau khi phát sinh sự kiện bạn trai ở căn tin, bọn họ không thể tiếp tục trạng thái hòa bình giả tạo, cho dù có giả vờ cũng

không nổi nữa.



Hách Nghĩa Thành không có kinh nghiệm yêu đương bỗng nhiên nhận ra rằng

dường như mình cùng Hạ Nhã Ngôn gần gũi quá. Anh không có thói quen thân mật với cô gái nào khác ngoài Mục Khả, thế nên anh nghiêm túc kiểm điểm lại mình một phen, mặc dù cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vấn cố

gắng kéo giãn khoảng cách với bác sỹ Hạ.



Còn Hạ Nhã Ngôn, kể từ ngày bị đồng nghiệp hiểu lầm càng muốn tránh mặt

Hách Nghĩa Thành chứ đừng nói đến tiếp tục mời anh ăn cơm. Nếu như không phải anh trai có chuyện gì gọi cô đến, thậm chí ngay cả phòng bệnh của

Mục Khả cô cũng không dám đi, chỉ sợ đụng phải người nào đó mà lúng túng xấu hổ.



Chẳng qua ông trời quả thật thích trêu ngươi, càng cố gắng muốn tránh thì

càng dễ dàng bắt gặp. Cho dù thời gian Hách Nghĩa Thành tới bệnh viện đã giảm bớt, nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn thỉnh thoảng gặp nhau như

trước. Ví dụ như đại sảnh tầng một, ví dụ như trong hành lang, ví dụ như trước cửa toilet.



Có một lần, chỉ trong vòng một ngày mà hai lần chạm mặt Hách Nghĩa Thành,

Hạ Nhã Ngôn không kiềm chế được, cô đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vẻ

mặt mất hứng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”



Anh đã chán tranh cãi với cô rồi, biết tìm ai để nói rõ lí lẽ đây? Hách

Nghĩa Thành hơi giận nói: “Tại sao tôi không thể ở nơi này? Nhà cô

chắc?”



“Tôi, bệnh viện của chúng tôi, không được à…..”



“Được, dĩ nhiên là được! Nhưng có quy định tôi không thể tới sao?”



“Mỗi tầng đều có, sao phải cố tình đến đây?”



Phòng bệnh của Mục Khả cũng ở tầng này, chẳng lẽ muốn anh chạy đến những tầng khác sao? Cô lo quá nhiều chuyện rồi.



Vòng qua người cô, Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói: “Tôi thích thế, cô có thể quản lý sao?” Sau đó đẩy cửa đi vào.



Hạ Nhã Ngôn tức đến dậm chân, trước khi đi bất ngờ đá mạnh một cái vào cửa nhà vệ sinh nam.



Người ta nói rằng gian tình chỗ nào cũng có, quan trọng là có thấy hay không

thôi. Nhưng đối với bọn họ lại thành: chỗ nào chẳng vô tình gặp nhau, có làm ra vẻ không nhìn thấy cũng không được. Là duyên phận? Hay là oan

gia ngõ hẹp? Cái vấn đề này thật đáng để suy nghĩ thêm.
“Anh không để ý Viên Soái đi ra cùng ai sao?”



“Em mới phát hiện à? Vật thông tin chắc là đúng.” Hạ Hoằng Huân thân là

Doanh trưởng đã sớm biết sự tình, cầm hộp sữa tươi nói: “Nghe Lão Dịch

nói, kết thúc ngày diễn tập thứ hai, cô giáo Tô đã đến doanh trại tìm

đồng chí nào đó.”



“À, không phải chứ?” Mục Khả trở mình ngồi chồm hỗm trên giường, thấy vậy

Hạ Hoằng Huân vương tay ngăn cô lại, anh cau có nói: “Động tác nhẹ nhàng một chút!”



“Biết rồi, biết rồi, anh càng ngày càng dài dòng, giống hệt bà ngoại em!” Mục Khả mè nheo anh xong, vẻ mặt có chút giận dỗi: “Dám dừa gạt em làm

chuyện mờ ám!” Nói xong đoạt lấy hộp sữa của mình cầm hai cái ống hút

cắm vào, lại lấy thêm một hộp khác đưa cho Hạ Hoằng Huân.



“Không đủ rộng để cắm vào!” Nhìn cô không cắm ống hút, Hạ Hoằng Huân cau mày

nói: “Tại sao không đưa cho anh ống hút? Anh cũng là người có văn hóa.”



Thấy anh cố ý nghiêm mặt, Mục Khả so với anh còn nghiêm trang hơn: “Anh tự

mình xem đi, vốn còn tưởng rằng anh là người làm công tác văn hoá, Hạ

Vũ người ta nói, đàn ông Manly dùng ống hút uống sữa tươi rất buồn

cười.”



“Nói điêu không chớp mắt.” Hạ Hoằng Huân phản công, anh cười nói: “Hạ Vũ rõ

ràng nói là uống cola. Chỉ là em phát hiện ra anh rất Manly nên anh cũng không phê bình em, lần sau cần chú ý hơn, cần tôn trọng sự thật.”



Thì ra là anh cũng không phải người cổ đại, còn biết MANLY cơ đấy. Mục Khả

cười khanh khách, nghịch ngợm chào một cái: “Rõ, Doanh trưởng.”



Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, Hạ Hoằng Huân đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm chặt, chỉ cười không nói.



Gần tối lúc Hách Nghĩa Thành tới, Mục Khả sau khi chơi đùa mệt mỏi nằm lên

đùi Hạ Hoằng Huân. Thấy anh đi vào, Hạ Hoằng Huân làm động tác chớ đánh

thức, sau đó rón rén ôm Mục Khả trở về giường, đắp chăn cẩn thận. Nhận

được ánh mắt Hách Nghĩa Thành, anh đi theo ra ngoài, thấy bên ngoài

phòng bệnh lúc này có khoảng hai ba người.



Mục Thần anh đã biết, không cần nói nhiều, còn có một người đàn ông trung

niên, tinh thần khỏe mạnh mặc quân trang, anh đoán nhất định là cha của

Mục Khả, mà người phụ nữ bên cạnh ông, Hạ Hoằng Huân quan sát gương mặt

bà, theo bản năng nhíu mày một cái, bộ óc nhanh chóng hoạt động, khi nhớ ra, anh im lặng.