Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 48 : Lập trường thay đổi

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Cho dù quan hệ của Mục Khả với người nhà như thế nào, chỉ cần Hạ Hoằng

Huân muốn ở cùng cô, chắc chắn phải gặp mặt người nhà cô, chỉ là vấn đề

thời gian sớm hay muộn mà thôi.



Anh biết vết mổ của Mục Khả bị rách là do sau khi tỉnh lại thấy dì của cô

nên cảm xúc mất khống chế. Hạ Hoằng Huân vốn tưởng rằng trước khi cô

bình phục, bọn họ sẽ không xuất hiện ở nơi này. Dù sao ngay cả người

thân với Mục Khả nhất là Mục Thần còn chưa xuất hiện. Anh nghĩ là do

Hách Nghĩa Thành đã dặn dò, không cho bọn họ tới thăm. Cho nên, khi Mục

Khải minh đột nhiên đến, anh có chút ngoài ý muốn.



Hách Nghĩa Thành đối với Hạ Hoằng Huân trước giờ vẫn không thân thiện liền

đứng sang bên, vẫn là thói quen lành lạnh nhàn nhạt, như người ngoài

cuộc.



Yên tĩnh trong chớp mắt, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ sự im lặng, anh lấy giọng

trầm thấp nói: “Tôi như lúc này cũng không thể cúi chào ngài được rồi.”

Mặc dù trên người mặc quần áo bệnh nhân, anh vẫn đứng nghiêm, thân hình

cao ngất.



Mục Khải Minh lấy ánh mắt dò xét quan sát người trẻ tuổi trước mắt, hiểu

được anh lấy vấn đề ăn mặc bỏ qua xưng hô, trong mắt không che giấu được tán thưởng. Hơi gật đầu một cái, ông ý vị sâu xa nói: “Hạ Hoằng Huân,

đoàn 532, con át chủ bài Doanh trưởng doanh trại trinh sát.”



Hạ Hoằng Huân sửa lại: “Doanh trinh sát bọc thép.”



Mục Khải Minh cười nhạt, đổi giọng quan tâm hỏi: “Thắt lưng khôi phục thế nào rồi?”



Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân bình tĩnh: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”



Mục Khải Minh nghiêng người, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cửa ngắm nhìn

Mục Khả đang ngủ say, ông đi thẳng vào chủ đề: “Chắc hẳn cậu biết mục

đích hôm nay tôi tới đây!”



Hạ Hoằng Huân cũng không quanh co lòng vòng, anh thẳng thắn: “Vì chuyện của tôi cùng Mục Khả.”



Mục Khải Minh gật đầu, lại hỏi: “Sao không nghĩ tôi vì lệnh điều động mà đến?”



“Đó không phải chuyện tôi nên quan tâm. Chỉ cần không tới tay tôi, không coi là lệnh điều động. Tôi không biết gì hết.”



Không quen nhìn vẻ tự tin bất cần của Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành châm

chọc nói: “Vậy ra anh không coi trọng chuyện thăng chức tiến hàm nữa

nhỉ.”



Hạ Hoằng Huân cong khóe môi, nụ cười chỉ dừng lại ở khóe miệng, không lan đến trong mắt, anh không lên tiếng.



“Hôm nay tới đây có hai chuyện muốn nói cùng cậu.” Mục Khải Minh rất trực

tiếp nói: “Chuyện thứ nhất là chuyện của cậu cùng Mục Khả. Ý kiến của

tôi Nghĩa Thành đã nói qua, chúng tôi không hy vọng con bé gả cho quân
xoay người ngồi trên ghế dài, thậm chí keo kiệt nhìn lại anh một cái.



“Nhưng cậu nên hiểu, chỉ có tấm lòng là không đủ. Là một quân nhân, chúng ta

có quá nhiều chuyện không thể tự làm chủ. Biết chuyện một người lính vận chuyển Tây Tạng không? Trước ngực anh ta treo đầy huy chương chiến

công, vì quốc gia, vì nhân dân, lập được vô số công lao. Nhưng khi vợ

anh ta vì khó sinh mà chết anh ta lại ở xa ngàn dặm, chờ anh ta thi hành xong nhiệm vụ về nhà thì chỉ có thể quỳ gối sám hối trước mộ vợ con anh ta.” Dừng lại thật lâu, Mục Khải Minh hỏi: “Hạ Hoằng Huân, cậu nói cho

tôi biết, khi đó có phải nói gì cũng đã muộn rồi hay không?”



Đây không phải là chuyện xưa! Mà là kinh nghiệm thực sự của một người lính. Hạ Hoằng Huân không cách nào nói không được



“Lúc mẹ Khả Khả qua đời tôi ở tỉnh S chấp hành nhiệm vụ chống lũ cứu tế, hôm nhận được điện thoại đập lớn bị vỡ. Lúc bị cuốn vào nước lũ tôi không

cảm thấy đau đớn khi bị dòng chảy xiết đánh thẳng vào, tôi chỉ cảm thấy

vui mừng. Tôi cười nghĩ nhất định là Xảo Mai không nỡ bỏ tôi, hi vọng

tôi đi theo cô ấy......” Mục Khải Minh không nói được nữa. Chuyện

cũ chôn ở trong lòng 17 năm một lần nữa bị phơi bày, cảm giác đau đớn

như khoét vào tim phổi khi mất đi người thân yêu nhất một lần nữa lại

dâng lên. Ông xoay người vào vách tường, ngửa đầu.



Hách Nghĩa Thành đứng lên, cả người cứng ngắc nói thêm: “Sau khi chị cả mất, chị hai biết tin anh rể mất tích liền giấu mọi người trong nhà một hình đến đó cứu tế. Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh rể đã mất, chị ấy

lại tìm được anh rể.” Nếu không phản đối nữa, Hách Nghĩa Thành cảm thấy

cần nói cho Hạ Hoằng Huân biết quan hệ của hai nhà Mục – Hách.



Dù Hạ Hoằng Huân giỏi biện luận giờ cũng không biết nói gì. Anh tin đây là một đoạn chuyện cũ có lẽ cả Mục Khả cũng không biết. Đối mặt với thủ

trưởng xa lạ Hách Nghĩa Thành, anh chợt không biết nên làm sao tiếp tục

cuộc nói chuyện này.



Giống như giải vây cho ba người đàn ông đang trầm mặc, cửa cầu thang truyền

đến tiếng bước chân, cùng với giọng nói ngây thơ non nớt, “Mẹ, có thể để cô ôm con không?”



“Đồng Đồng, không phải mẹ đã nói rồi sao, cô đang bị bệnh, bây giờ không thể ôm con được.”



“Vậy, vậy con có thể hôn nhẹ cô không? Lúc Đồng Đồng ốm cô hôn nhẹ là khỏe luôn đấy......”



Mục Nham một tay ôm Đồng Đồng ở trước ngực, cười vang: “Con trai ngoan, nếu chú Hạ của con không phản đối, con hôn bao nhiêu cái cũng được......”



Nhanh chóng khôi phục tâm tình, Mục Khải Minh xoay người, lúc nói có chút gấp gáp: “Chuyện thứ nhất đến đây chấm dứt, tôi không phản đối cậu và Khả

Khả nữa. Nhưng là, tôi có một thỉnh cầu, thỉnh cầu của một người cha. Để Khả Khả có một gia đình như người bình thường, cuộc sống có vợ chồng

bên nhau, xin cậu hãy lựa chọn cẩn thận con đường phía trước. Nếu không, tôi sẽ thu hồi những lời tôi đã nói.” Hách Nghĩa Thành đưa túi tài liệu trong tay cho Hạ Hoằng Huân, anh nói: “Nơi này có hai phần tài liệu,

một cái là thông báo nhậm chức, một cái là thông báo thuyên chuyển công

tác, đều là của anh.”



Thấy Mục Nham đi tới, Hách Nghĩa Thành giải thích nói: “Vốn tôi muốn vứt

luôn cái thông báo thuyên chuyển công tác này đi, chẳng qua tôi không

ngờ, điều lệnh này ngay cả Quân trưởng cũng không sắp xếp được, nói

trước mặt là ra lệnh, có ý kiến muốn anh tự mình đi lấy văn bản báo cáo. Tôi nghĩ, anh hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.”



Đương nhiên biết rõ. Ánh mắt Hạ Hoằng Huân nhu hòa, lúc gia đình Mục Nham đi tới liền nhận lấy túi tài liệu.