Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 49 : Yêu đã không lưỡng toàn < thượng >

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Nhìn thấy người quen, Đồng Đồng nhe răng ra cười, ánh mắt đen láy chớp chớp

mình Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân đếm từ số một

nhìn sau, sau đó đưa cánh tay về phía Hạ Hoằng Huân, nũng nịu ngọt ngào

nói: “Bế, bế…”



Nhìn Mục Nham cùng cười, Hạ Hoằng Huân nhận lấy cậu nhóc: “Để chú Hạ bế con

một chút xem có phải con lên cân hay không, ái chà, nặng lên không ít

nha….” Ngại ngùng vì có Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành cũng ở đó

nên anh không xưng là dượng.



Đồng Đồng cười khanh khách ôm lấy cổ Hạ Hoằng Huân, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, dính vào cần cổ anh, dáng vẻ khéo léo cực kỳ.



Hai vợ chồng Mục Nham chào hỏi Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành, Mục

Nham giơ tay lên trán con trai gảy nhẹ một cái: “Tại sao không chào hỏi

mọi người?”



Đồng Đồng vẫn giữ tư thế dựa sát không thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn nhìn về

phía An Dĩ Nhược, nhận được ánh mắt khích lệ của mẹ, cậu nhóc gãi mặt

nói: “Chào ông, chào cậu.”



Gọi anh ta chú, gọi Hách Nghĩa Thành là cậu hai? Rõ ràng đều cùng ba mươi

hai tuổi, sự khác biệt này cũng quá lớn. Hạ Hoằng Huân cau mày, nhìn vẻ

mặt Hách Nghĩa Thành biểu lộ sự khó chịu.



Bất đắc dĩ thở dài một cái, Hạ Hoằng Huân ôm Đồng Đồng đẩy cửa phòng bệnh:

“Đi, tìm cô chơi đi, cô sắp ngủ thành con heo rồi......” Lời nói

còn chưa dứt, Mục Khả đang ngủ say bất ngờ hô một tiếng, từ trên giường

ngồi bật dậy.



Hạ Hoằng Huân sợ hết hồn, ba hai bước thong thả bước tới, đặt Đồng Đồng

xuống dưới đất, ngồi ở bên giường ôm lấy Mục Khả, vội vàng hỏi: “Sao

thế? Nằm mơ sao?” Đồng thời khẩn trương vén góc áo cô lên, kiểm tra vết

thương của cô không sao cả, sắc mặt mới có chút dịu đi.


Đối với lời nó của anh mắt điếc tai ngơ, Mục Khả cười với Đồng Đồng đang

dựa vào bên cạnh An Dĩ Nhược nói: “Đồng Đồng, sao bây giờ con mới tới

thăm cô, cô nhớ con muốn chết, có muốn hôn cô một cái không?” Nói xong,

liền cúi xuống.



Đồng Đồng nhếch cái miệng nhỏ lên cười, để lộ hai hàm răng mèo rất đáng yêu, đang muốn đến bên giường hôn cô, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh nghiêng

đầu nhìn Mục Khả, có chút uất ức nói: “Nhưng, nhưng ba nói, muốn, muốn

chú Hạ đồng ý mới có thể hôn…..” Trừ Mục Khải Minh, tất cả những người

có mặt đều bật cười.



Lúc Đồng Đồng bò lên giường hôn Mục Khả, Mục Khải Minh nhìn con gái một

cái thật lâu, sau đó trầm mặc ra khỏi phòng bệnh. Giấc mơ của Mục Khả

một lần nữa khiến ông nhớ lại, nghĩ đến vợ có lúc bệnh nặng cũng không

nhớ nổi ông, mắt của ông ươn ướt. Thân là quân nhân, cho dù là lúc vợ

anh cần ông nhất, ông cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc cô. Mỗi lần

nghĩ tới việc này, ông đều không hy vọng gả con gái cho quân nhân.



Mục Nham đuổi theo chú ra ngoài, lúc trở về thấy Hạ Hoằng Huân đang đứng ở

đại sảnh tầng một. Hai người đàn ông này rất ăn ý khi đứng ở bên ngoài,

lần đầu tiên nghiêm túc kể lại một chuyện cũ mà rất nhiều người không

muốn nhắc tới.



Mục Nham trầm mặc hồi lâu, Hạ Hoằng Huân không nhịn được đặt câu hỏi trước, anh rốt cuộc mở miệng.



“Thím hai, ý tôi nói mẹ Khả Khả, là một người phụ nữ dịu dàng, bà ấy xinh

đẹp, ôn nhu, dịu dàng, biết quan tâm, hiếu thuận… Tóm lại, trên người bà ấy có rất nhiều ưu điểm khiến tất cả đàn ông đều phải để ý, đây là

những điều mà cha mẹ tôi cùng đánh giá. Bọn họ biết lúc đó thím hai còn

chưa tốt nghiệp đại học, là Thủ trưởng của chú hai giới thiệu, ban đầu

là muốn giới thiệu Thím hai bây giờ cho chú hai, nói là muốn bà bớt

phóng túng, nhưng bà ấy chủ trương yêu tự do sống chết không đến chỗ

hẹn, cuối cùng thím hai đã đứng ra gặp mặt giúp, chỉ không ngờ rằng chú

hai cùng thím hai vừa gặp nhau đã chung tình…..