Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 50 : Yêu đã không trọn vẹn đôi đường < hạ >

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Sau phát triển đầy kịch tính, lần đầu Mục Khải Minh tới cửa ra mắt bố mẹ vợ tương lai, Hách Ức Mai đã bị hấp dẫn, cô bắt đầu thầm mến người trước

kia là anh rể, cuối cùng trở thành chồng của cô.



Hách Xảo Mai cảm thấy được em gái mình yêu say đắm Mục Khải Minh. Khi xác

định tình cảm của người yêu thuộc về mình, cô hết sức tránh nhắc tới

người mình yêu trước mặt người trong gia đình. Thậm chí để không làm cho Hách Ức Mai đau lòng, cô làm bộ như không biết gì cả, cũng bắt đầu giảm bớt số lần đến đơn vị thăm Mục Khải Minh.



Vậy mà, cô thối lui không khiến cho tình cảm của Hách Ức Mai lạnh nhạt bớt, ngược lại để cho cô lầm tưởng tình cảm của chị cùng Mục Khải Minh không đủ sâu đậm. Đêm trước khi kết hôn trong lúc vô tình Hách Xảo Mai thấy

Hách Ức Mai uống đến say mèm đi tìm Mục Khải Minh khóc lớn thì cô có cảm giác như trời sụp đất lún. Vì vậy, ngày hôm sau cô không đến cục dân

chính.



Trong tình yêu này, Hách Xảo Mai vì em gái mà đào binh.



Mục Khải Minh tìm cô như điên, lùi thời gian về đơn vị, thiếu chút nữa vì

vậy mà bị phạt. Hách Xảo Mai sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh,

không thể không xuất hiện. Khi Mục Khải Minh lo đến độ giọng nói cũng đã khàn khàn ôm sát cô nghẹn ngào nói: “Anh chỉ muốn lấy em làm vợ.” Thì

cô khóc.



Hai người yêu nhau sau khi vượt qua được trận phong ba này thì kết hôn. Đêm tân hôn, Mục Khải Minh ôm vợ, hài lòng nói: “Thật tốt, thật tốt!”



Tất cả đều kết thúc, Hách Ức Mai tuyệt vọng thay thế chị ra nước ngoài học. Vừa đi, là đi liền tám năm.



Trong tám năm này, cho dù đang mang bệnh, Hách Xảo Mai vẫn tự mình chăm sóc

cha mẹ Mục Khải Minh tuổi già, sinh con gái cho anh, lấy hai vai nhu

nhược gánh vác một phần bầu trời cho chồng. Cô một mình ở nhà sống qua

ngày, ủng hộ anh từ Liên đội đến Doanh bộ, từ Doanh trưởng làm đến Phó

Đoàn Trưởng, mắt thấy tất cả đều đang phát triển rất tốt......



Khi vợ chồng sắp đoàn tụ thì số mạng vô tình lại trêu đùa bọn họ. Một năm

kia, Hách Xảo Mai té xỉu trên bục giảng bị chuẩn đoán có u ngoại bì thần kinh nguyên thủy giai đoạn cuối, đó là bệnh nan y sẽ di truyền, không

cách nào chữa khỏi.



Người chồng cô yêu, con gái đáng yêu, dù là ai, đều khiến Hách Xảo Mai không

nỡ bỏ. Nhưng khi cô biết được bệnh tình của mình cô không mắc chứng

cuồng loạn, mà ngược lại rưng rưng mỉm cười trấn an người thân, chịu

đựng đau đớn tích cực phối hợp trị liệu. Đồng thời, cô bắt đầu viết

quyển nhật ký thật dầy kia. Đó là quà tặng cuối cùng cô có thể để lại

cho con gái.



“Khả Khả, khi cậu út giao quyển nhật ký này cho con, mẹ đã đi rồi. Không cần đau khổ, cũng không cần khóc, mẹ không còn ở bên cạnh con, nhưng tình

yêu của mẹ vẫn ở đây, vĩnh viễn ở đây! Con phải nhớ, con giống như mọi

đứa trẻ khác, có mẹ yêu thương, không kém bất cứ ai. Cho nên, không được tự bế, không được tự ti, phải mỉm cười, phải hạnh phúc, phải yêu bản

thân, cũng phải đối tốt với những người yêu con, như vậy mới là Khả Khả ngon của mẹ.”



“Khả Khả, hôm nay mẹ trị bệnh bằng hoá chất, rất khó chịu...... Nhưng

lúc con kéo tay mẹ hát cho mẹ nghe thì mẹ đã khoẻ hơn rất nhiều. Con gái à, con là đứa bé đáng yêu nhất, mẹ không nỡ rời xa con. Nhưng sinh mạng là vô thường, sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh khỏi. Người con

yêu hay người yêu con, một ngày nào đó sẽ phải rời đi. Mẹ nhất định

không thể nhìn con trưởng thành, thật xin lỗi...... Đồng ý với mẹ
cũng không thể gạt bỏ hết những sai lầm họ phạm phải. Bọn họ là người

trưởng thành, nên hiểu rõ một lời nói dối cần mười thậm chí trăm lời nói dối để che lấp. Huống chi đó là một người, không thể lừa gạt cả đời.

Bọn họ cho rằng Mục Khả vẫn là đứa bé, nhưng họ không ngờ từ lúc con bé

mất mẹ thì tâm lý đã không còn là năm tuổi rồi. Năng lực chịu đựng của

con bé có lẽ vượt xa so với những gì bọn họ tưởng. Nhưng con bé quả

thật còn quá nhỏ, không biết cách biểu đạt.”



“Chuyện này có trách móc cũng không thể làm được gì nữa rồi, mọi người chỉ hi vọng Khả Khả......”



Hạ Hoằng Huân giơ tay lên ngăn Mục Nham nói tiếp, anh nghiêm túc nói: ”

Tôi cho là Mục Khả hạnh phúc quan trọng hơn tha thứ bọn họ! Chẳng lẽ cậu không cảm thấy phương hướng của bọn họ sai lầm rồi sao?”



Phương hướng sai lầm rồi? Mục Nham tức cười!



Bọn họ vẫn đang cố gắng, hi vọng khi Mục Khả không kích động làm dịu quan

hệ giữa cô và Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai. Nhưng bọn họ đã bỏ quên

một vấn đề, nếu như cô vui vẻ, nếu như cô hạnh phúc, tha thứ hay không

thì có quan trọng gì? Trải qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thứ bọn họ

muốn chỉ là sự tha thứ của cô sao?!



Yêu đã không thể vẹn cả đôi đường, tại sao còn cố tình khoét sâu vào vết

thương của Mục Khả, khiến miệng vết thương một lần nữa vỡ ra? Số mạng đã không công bằng với người phụ nữ sớm tạ thế đó, tại sao còn phải làm

khó đứa con gái duy nhất của bà?



“Tôi cũng muốn Mục Khả hòa thuận cùng người nhà, nhưng giải thích giờ đã

muộn. Cô ấy rất thiện lương, không ai có tư cách yêu cầu cô ấy bỏ qua

tình cảm với mẹ. Tình yêu của Bác Hách dành cho Mục Khả, không chỉ là

năm năm, mà là toàn bộ của bà, là cả đời! Cho dù là lý do gì đi nữa thì

dì cô ấy cũng đã sai lầm rồi.” Một tiếng Bác Hách này, biểu đạt Hạ Hoằng Huân cực kì tôn trọng cùng tán thưởng Hách Xảo Mai!



Mục Nham không phản bác được. Mặc dù sau khi Hách Ức Mai kết hôn cùng Mục

Khải minh đã thay đổi rất nhiều. Khi Mục thần lớn lên, trưởng bối cũng

coi như tha thứ cho bà, chỉ là, cô vẫn nên trả giá thật lớn vì sự ích kỷ của mình. So với Hách Xảo Mai đã qua đời, bà thực sự quá hạnh phúc,

không nên yêu cầu càng nhiều.



Thấy Hạ Hoằng Huân có ý phải đi, Mục Nham hỏi: “Chuyện công tác nói thế nào, có cần thương lượng cùng Khả Khả không?” Lúc thấy túi hồ sơ là anh biết bên trong là cái gì, hơn nữa cha cũng gọi điện thoại tới cho anh, hỏi

có cần chào hỏi trước với Hạ Hoằng Huân hay không. Đối với chiến hữu

của con trai, Mục Thịnh rất để ý.



Hạ Hoằng Huân xoa nhẹ hạ huyệt thái tương, nói: “Chỉ thêm phiền!” Đứng lên làm động tác giãn cơ, anh nói: “Dù là thăng hay là điều, đều là bộ đội, thân phận quân nhân là không thay đổi được rồi. Tôi gọi điện thoại cho

ông cụ, chưa từng thấy hai điều lệnh đồng thời như thế này bao giờ, đây

không phải là kiếm chuyện cho tôi làm sao sao......”



Vừa nói vứa rút điện thoại ra, sau khi bên kia nhấc máy Hạ Hoằng Huân nói:

“Mẹ, là con, Hoằng Huân. Ba có ở nhà không? Cùng ông đi đánh cờ rồi à,

được, bảo ông nghe điện thoại đi, nói cháu ông có tư tưởng muốn báo cáo. Tư tưởng gì à? Cưới cháu dâu......”