Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 52 : Sự lựa chọn đơn giản

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Làm ầm ĩ một ngày, khi Mục Nham dẫn vợ con đi, Mục Khả lười biếng nằm bẹp

trên giường không muốn động đậy nữa. Hạ Hoằng Huân thật vất vả mới dụ dỗ được cô dậy ăn cơm, lại đỡ cô ra ngoài tản bộ một lát, mới phê chuẩn

cho cô nghỉ ngơi.



“Uống rồi ngủ tiếp, em ngoan ngoãn nghe lời chờ khi nào xuất viện anh dẫn em

đến chỗ anh chơi.” Trước khi ngủ, Hạ Hoằng Huân bắt Mục Khả uống sữa

tươi, hi vọng nâng cao chất lượng giấc ngủ của cô.



“Đây là điều kiện trao đổi kiểu gì thế hả, em cũng đâu có muốn đến đơn vị

anh.” Thật ra thì cô rất thích uống sữa tươi, chẳng qua cô chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Huân dỗ dành cô thôi.



Hạ Hoằng Huân cau mày: “Em cũng không thích ăn cơm nhưng có thể không ăn sao? Anh ở đó, em không thích cũng phải đi!”



Anh chính là người như vậy, sau khi nằm viện Mục Khả phát hiện Hạ Hoằng

Huân bá đạo cũng biết dỗ cô ăn những đồ có dinh dưỡng mà bình thường cô

không thích. Cộng thêm tay nghề nấu nướng của Hạ Nhã Ngôn ngay cả Hách

Nghĩa Thành cũng phải khen không dứt miệng, tật xấu kén ăn của cô cũng

đã được bỏ từ lúc nào chẳng hay. Nhưng người đàn ông này rất không biết

cách nói ngọt.



Mục Khả bĩu môi uống hết cốc sữa tươi, Hạ Hoằng Huân đắp kín chăn cho cô

rồi nằm nói chuyện cùng cô, phải đợi đến khi nào cô ngủ rồi mới trở về

phòng bệnh sát vách.



Mục Khả không muốn xa anh, kéo tay anh, hỏi chuyện ban ngày, “Ông ấy nói gì với anh vậy? Em đã hỏi chú út, chú nói chỉ là chuyện công việc mà thôi nhưng em không tin.”



Đã biết cô nhất định sẽ hỏi, Hạ Hoằng Huân nói thật: “Dĩ nhiên còn chuyện

của chúng ta nữa.” Lấy ngón cái nhẹ nhàng ấn mu bàn tay Mục Khả, anh

nghĩ rồi nói: “Mục Khả, có thể nói cho anh biết tại sao lại có thể đối

xử với Tiểu Thần giống như chị em ruột được không?”



“Anh họ nói hết cho anh rồi à?” Thấy anh gật đầu, Mục Khả im lặng, ánh mắt

cô nhìn về phía mặt đất, thật lâu mới từ từ mở miệng: “Dù sao cũng không liên quan đến Tiểu Thần, không phải sao? Lúc còn nhỏ chúng ta ai cũng

mong được ở bên cha mẹ, được thương yêu cưng chiều. So với tình yêu của

mẹ dành cho, Tiểu Thần còn nhỏ như vậy đã mất đi tình yêu của cha mẹ, nó thật đáng thương.”



Hạ Hoằng Huân im lặng nắm tay cô thật chặt, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.



Mục Khả khẽ nhếch khóe môi cười cười, trong miễn cưỡng lộ ra sự chua sót,


“Nghiêm trọng rồi.” Hơi dùng sức nắm trở về, Hạ Hoằng Huân lạnh nhạt nói: “Sĩ

quan có năng lực tốt có khối người, tôi chưa là gì. Nhưng phải nói thật, tôi rất vinh hạnh.” Anh cong môi cười, nụ cười tự tin ngạo khí.



Dạ Diệc rất thưởng thức sự thẳng thắn lỗi lạc của anh, ông cũng cười, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Hạ Hoằng Huân nói: “Lấy tính cách của cậu, tôi cứ

tưởng là đã nắm chắc. Đơn vị cậu không chịu thả người, tối suýt chút nữa đập bàn rồi.” Nói xong, ông cười khổ.



“Cám ơn!” Hạ Hoằng Huân chân thành nói cám ơn, giải thích đơn giản: “Nếu như đổi lại là ba tháng trước, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Nếu như

không gặp gỡ Mục Khả, dù phải bắt đầu lại từ đầu, dù anh chỉ cách Thượng tá một bước, anh sẽ không do dự mà chấp nhận khiêu chiến này. Bộ đội

đặc chủng, thi hành đều là những nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, đó là đỉnh

cao của bộ binh, là nơi bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Mà anh, lựa

chọn bỏ qua.



Sau này khi Mục Khả biết anh lựa chọn như vậy, cô hỏi anh vì sao thì Hạ

Hoằng Huân tiến tới bên tai cô xấu xa nói: “Huấn luyện cường độ lớn như

vậy, ông già như anh sao chịu được. Chưa đến hai năm cái eo đã hỏng rồi, làm sao làm bài tập ở nhà được, hử?”



Sao cô lại không biết Hạ Hoằng Huân đang cố gắng chuyển chủ đề chứ. Cô làm

nũng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh, cảm động nói: “Cám ơn!”



Hạ Hoằng Huân ôm lấy cô, vẻ mặt bất cần đời trêu chọc cô: “Đi nấu cơm cho

chồng em đi, tuy nói yêu cầu của anh không cao, nhưng em cũng không thể

ngược đãi anh, phải để cho anh ăn no chứ, nếu không anh đói bụng thì sẽ

ăn em đấy.”



Mục Khả dựa vào trên đùi anh không chịu động đậy, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có hối hận không?”



Hạ Hoằng Huân nhẹ giọng cười, hôn đỉnh đầu cô một cái: “Không hối hận! So

với cấp bậc cùng chức vị làm người ta hâm mộ, anh quan tâm đến việc có

thể phát huy thế mạnh với sinh hoạt của chúng ta hơn. Chẳng lẽ đến bây

giờ em còn không biết chồng em trong xương là người đàn ông ‘ đặt vợ con lên đầu ’ sao?” Chợt nghĩ đến cái gì, anh không khỏi hả hê nói: “Hơn

nữa, lão Dạ bây giờ nhìn thấy anh cũng phải cúi chào trước đó.”



Tiếng cười sang sảng thân thiết ấm áp như vậy, Mục Khả nhịn không được nở nụ cười, cô oán giận phê bình: “Không biết tiến bộ!”



Dứt khoái không tiến bộ đến cùng, Hạ Hoằng Huân cười vô cùng gian tà, trong lúc Mục Khả hoàn toàn không phòng bị chặn ngang ôm lấy cô. Lúc đi vào

phòng ngủ vẫn không quên dương dương hả hê: “Đóng cửa, tạo người!”