Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 53 : Chứng sợ hãi thân thiết

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Chỉ thị thăng chức cho Hạ Hoằng Huân nhanh chóng được đưa xuống đoàn 5-3-2, đoàn trưởng Lục Trạm Minh có chút bất ngờ nhưng đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác như hổ mọc thêm cánh. Ninh An Lỗi gọi điện

thoại tới hỏi thăm tình hình phục hồi của thắt lưng Hạ Hoằng Huân. Anh

cũng có ý quay lại quân khu trước thời gian làm công tác giải ngũ cho

lão binh, muốn đích thân đưa tiễn người của anh đi.



Công việc tạm thời chấm dứt, việc đại sự tiếp theo cần phải làm dĩ nhiên

chính là lập gia đình. Mọi người đều nói sự nghiệp như tấm lưng của

người đàn ông, nhưng nếu không có gia đình chống đỡ đằng sau tấm lưng ấy sẽ rất mệt mỏi. Hạ Hoằng Huân lặng yên không một tiếng động đưa chuyện

kết hôn vào kế hoạch gần. Mục Khả cũng không biết, anh đã gọi điện thoại về quân khu báo cáo chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên trước khi báo cáo kết

hôn, anh phải làm công tác tư tưởng cho tiểu đồng chí nào đó, nhiệm vụ

thiết yếu này đương nhiên sẽ được thực hiện sau khi Hạ Hoằng Huân xuất

viện.



Hai người chung phòng bệnh phối hợp điều trị rất ăn ý, thời gian cứ thế

trôi qua, trong nháu mắt, cả hai người cùng xuất viện. Ngày cuối cùng Hạ Hoằng Huân làm vật lý trị liệu, Mục Khả trong phòng bệnh giúp anh xoa

bóp thắt lưng.



Nghĩ đến ngày mai anh phải trở về quân khu, sớm chiều bầu bạn đã trở thành

thói quen khiến Mục Khả cảm thấy có chút không hứng thú, cô tiếp tục

động tác xoa hông cho anh buồn buồn nói: “Nhã Ngôn nói, chỉ cần anh vẫn

tiếp tục mỗi ngày huấn luyện, vết thương ở thắt lưng sẽ có thể tái

phát.”



Bị ép buộc nằm trên giường bệnh “hưởng thụ” xoa bóp, Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn Mục Khả an ủi nói: “Có quân nhân nào trên người không bị

thương, vết thương của anh là còn nhẹ rồi đấy. Không có chuyện gì đâu,

chỉ cần không quá sức sẽ không tái phát, từ nay anh sẽ chú ý hơn.”



“Chú ý thế nào chứ? Viên Soái nói anh trên sân huấn luyện cứ như thể không

muốn sống vậy.” Mục Khả bắt bẻ anh, hai tay xoa bóp dần nóng lên, chà

xát qua lại ngay giữa thắt lưng Hạ Hoằng Huân, cố dùng lực tay mạnh yếu

vừa phải, vẫn không quên hỏi: “Thế này đã được chưa? Có làm anh đau

không?”



Nói thật, đây quả thật là sự hành hạ ngọt ngào. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại

của cô chạm vào da thịt của anh, cảm giác xoa bóp thoải mái không gì

diễn tả được, chỉ là nhìn cô vì mình mà đau lòng, Hạ Hoằng Huân cảm thấy thật sự anh hưởng thụ quá nhiều, quá hạnh phúc, anh từ từ nhắm hai mắt

hài lòng nói: “Kỹ năng không tệ, anh rất thoải mái, em học từ ai vậy?”



Được khen ngợi tiểu đồng chí rốt cuộc cũng nở nụ cười, cô chà mạnh hai bên

hông từ ngoài vào trong, động tác lặp lại một lần nữa: “Em hỏi bác sỹ

trong bệnh viện, cô ấy dạy em, Nhã Ngôn còn mang sách đến cho em, em đều đọc rất kỹ, chỉ là vẫn không dám thử với anh.” Bác sĩ nói nếu kỹ thuật

không thực hiện đúng sẽ khiến đau đớn tăng lên, vì vậy Mục Khả đâu có

dám dễ dàng xuống tay. Cho nên vào buổi tối trước khi đi ngru cô chườm

nóng cho Hạ Hoằng Huân, cũng rất có hiệu quả.



“Đã bảo em nghỉ ngơi nhiều, ít động chạm thôi, toàn hành động không nghe


“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Hạ Hoằng Huân đồng ý, quay đầu nói với Hách Nghĩa Thành: “Hai người nói chuyện đi, tôi phải đi trước, nếu không vội trở về thì ở lại cùng ăn cơm, tôi bảo Nhã Ngôn mang thêm đồ ăn.” Suy

nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người một nhà, đồng chí Phó Đoàn

Trưởng mới nhậm chức rất biết điều chào hỏi “cậu vợ” tương lai.



Nghĩ đến tài nấu nướng của bác sỹ Hạ quả thật không tệ, vẻ mặt Hách Nghĩa Thành dịu đi, nhận thành ý nói: “Không phiền chứ?”



Giống như biết rằng anh sẽ không từ chối, Hạ Hoằng Huân kéo tay áo xuống nói

một câu: “Không!”. Lúc đi tới ngã rẽ cầu thang nhìn thấy Thích Tử Di vẻ mặt hốt hoảng đứng ở đó.



Chờ Hạ Hoằng Huân biến mất ở trong tầm mắt, Hách Nghĩa Thành lẩm bẩm: “Cái gì gọi là tạm được chứ?”



Mục Khả đứng bên cạnh Hách Nghĩa Thành, lặng lẽ kéo kéo tay áo của anh: “Cậu út, hai ngày cậu không tới thăm cháu rồi.”



Hách Nghĩa Thành nghe vậy tỏ rõ ghen ghét mười phần nói: “Có cậu ta ở đây có thể tùy ý sai khiến, cậu không tới cũng có sao đâu.”



“Làm sao có thể giống nhau được.” Mục Khả lắc lắc cánh tay tay làm nũng,

nghịch ngợm nói: “Hấp dẫn chỗ nào cũng có, nhưng không thể thay thế

cậu!”



Không chỉ Hạ Hoằng Huân, đối với kiểu làm nũng của Mục Khả khiến Hách Nghĩa

Thành cũng không chống đỡ nổi, anh cong cong khóe môi, véo một cái vào

gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Ngày mai xuất viện, có muốn ăn chút gì

không, cậu mời, nếu tiện thì bảo đồng chí Hạ kia đi cùng, coi như ăn

mừng một bữa thôi.” Cháu gái xuất viện, ai đó lại thăng chức, nói thế

nào cũng có thể coi là song hỉ lâm môn, tâm tình của Hách Nghĩa Thành

lúc này đang vô cùng tốt.



“Nhã Ngôn nói ngày mai cô ấy rảnh, mời chúng ta tới ăn cơm.”



“Vậy cháu đi đi.”



“Cái gì mà cháu đi đi, là chúng ta, Hạ Hoằng Huân nói ba người chúng ta cùng đi.”



“Cậu đi làm gì, người ta lại không mời cậu.”



“Không cần phải chính thức đưa thiệp mời như vậy chứ? Hạ Hoằng Huân cũng nói

với Nhã Ngôn rằng ba người chúng ta cùng đi. Đi đi, đi đi cậu, cậu không phải đã nếm thử còn khen cô ấy nấu ăn ngon rồi sao, con đã nói những

món cậu thích cho cô ấy biết rồi, cậu cũng nên nếm thử một chút tài nghệ của cô ấy chứ?”



Cô ấy không phản đối? Không giống cô ấy chút nào. Giữa hai người bọn họ

khó có thể hòa bình, bữa cơm này quả thật không dễ tiêu hóa.



Hách Nghĩa Thành có chút do dự: “Nói sau, chỉ sợ ngày mai có việc không đi được.”