Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 54 : Oan gia vui mừng

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Kể từ sau khi Hạ Hoằng Huân nhập viện bắt đầu làm vật lý trị liệu, mặc dù

đều là Thích Tử Di tự mình làm, nhưng hai người lại hoàn toàn không trao đổi, kể cả ánh mắt hay lời nói cơ bản nhất giữa thầy thuốc cùng bệnh

nhân. Hạ Hoằng Huân là không có gì để nói, còn Thích Tử Di là kiềm chế

cảm xúc. Vậy mà hôm nay, rốt cuộc cô phá vỡ sự im lặng quá mức lạnh lẽo

với Hạ Hoằng Huân trước khi anh rời khỏi phòng trị liệu.



Khi tay anh chạm đến nắm cửa, Thích Tử Di cụp mắt xuống, hỏi anh: “Có thể

nói cho em biết trong mắt anh em là hạng người gì được không?”



Hạ Hoằng Huân lặng yên mấy giây, xoay người nhìn cô: “Người ta nhìn cô như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô tự coi mình thành loại người nào.”



Thích Tử Di cứng đờ người, giống như đang tự hỏi: “Bởi vì không yêu, cho nên rộng lượng, đúng không?”



Sự im lặng của Hạ Hoằng Huân giống như một cái búa tạ nện vào ngực cô.

Thích Tử Di cảm thấy đau nhói. Cho dù cô lấy lý do kinh khủng kia để

chia tay với anh, anh cũng không hề trách móc một câu, đáy mắt cô hiện

lên sự chán nản. Rốt cuộc, anh vẫn không yêu cô.



Lúc ở bên nhau không thể bình tĩnh nói chuyện có yêu hay không, chia tay

nhiều năm lại càng không cần thiết. Biểu cảm của Hạ Hoằng Huân rất nhạt, không nhìn ra tâm tình, anh nói: “Tôi đã nói rồi, phụ nữ không nên cải

tạo đàn ông theo ý của mình, chờ cô cải tạo anh ta thành công, thứ người đàn ông đó muốn cải tạo nhất sẽ chính là cô.” Xác định có thể bình tĩnh đối mặt với người yêu cũ, Hạ Hoằng Huân trả lời có vẻ vô tình dứt

khoát.



Thích Tử Di giương mắt, trong đôi mắt màu đen phủ kín một tầng sương mù mơ

màng: “Là em sai, không nên dùng sở thích cùng tiêu chuẩn để yêu cầu

anh.” Rõ ràng cô có cơ hội lấy được tình yêu của anh, nhưng cô không

biết quý trọng cùng thưởng thức sự ưu tú cùng hấp dẫn của anh, chỉ biết

lấy thân phận bạn gái yêu cầu anh thăng tiến. Cuối cùng khiến con đường

của hai người ngược chiều nhau.



Biết Hạ Hoằng Huân luôn một mình không quen bạn gái mới, Thích Tử Di có chút vui mừng, cho rằng anh còn tình cảm với mình, cho rằng nếu cô quay đầu lại, anh vẫn đứng ở đó, tha thứ mà tươi cười duỗi tay về phía cô. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của một mình cô!



Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, chấp nhận lời tự phê bình của cô, lúc đưa

tay vặn nắm cửa anh bình tĩnh và chân thành nói: “Đều đã qua rồi. Chúc

cô hạnh phúc, lúc kết hôn đừng quên đưa thiệp mời cho tôi.”


tới thì tất cả tiền thuốc men tiền nằm viện đều là anh trả, căn bản

không cho Hách Nghĩa Thành cơ hội.



Hách Nghĩa Thành giận đến nghiến răng: “Thể hiện cái gì, có tiền giữ lại làm sính lễ.” Không đợi anh đem tiền trả lại cho Hạ Hoằng Huân, liền nghe

Phó đoàn trưởng Hạ khẳng khái từ chối: “Không cần anh lo, không chỉ sính lễ, cả đồ cưới cũng tiết kiệm thay anh rồi.”



Hách Nghĩa Thành bị nghẹn không nói được gì, hận không được kéo ai kia ra

đánh nhau một trận. Nhưng tự chủ của Tham mưu trưởng cũng không tệ lắm,

tuy hơi nóng tính nhưng mà vẫn có thể khống chế được. Hơn nữa, còn phải

đi ăn chực đấy. Vì vậy, anh cắn răng đè lửa giận xuống.



Cáo biệt “Bại tướng” Tả Mình Hoàng, Hách Nghĩa Thành lái xe, dưới sự chỉ

huy của Hạ Hoằng Huân, chầu mừng Mục Khả ra viện được tổ chức tại Ngôn

gia. Đến nơi, ra khỏi bãi đậu xe, lúc đi qua vườn hoa Hách Nghĩa Thành

nói: “Sao tôi không nghe nói bệnh viện lục quân có đãi ngộ tốt như vậy,

cung cấp cả kí túc xá?”



Hạ Hoằng Huân nắm tay Mục Khả, giải thích: “Ông tôi đau lòng cháu gái ở xa nhà phải ra ngoài đi làm nên bỏ tiền mua cho, nói coi như là đồ cưới.”



Hách Nghĩa Thành thản nhiên nhìn Hạ Hoằng Huân một cái, mím môi không lên tiếng.



Hạ Nhã Ngôn đang bận rộn trong phòng bếp. Lúc chuông cửa vang lên thì điện thoại di động cũng reo, cô mặc đồ mặc ở nhà đeo tạp dề lao ra mở cửa,

trong miệng trách móc Hạ Hoằng Huân: “Không phải đã cho anh một chùm

chìa khóa rồi sao, lúc nào cũng quên mang......” Vừa chạy vào phòng khách lấy điện thoại di động trên bàn trà: “Alo, ông ạ, con là Nhã

Ngôn, ông, alo? Alo?” Nghe thấy tiếng nhạc tự động tắt máy, cô tức giận

oán trách: “Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích.” Thấy Tham mưu

trưởng Hách khoan thai tự đắc theo sau Hạ Hoằng Huân đi vào, cô tức giận nói: “Cho tôi mượn điện thoại di động.”



Mặc dù cứ gặp nhau là cãi vã, hơn nữa tối hôm qua còn xuất hiện chút xíu

ngoài ý muốn, nhưng Hách Nghĩa Thành vẫn rất phong độ đưa di dộng cho

cô. Hạ Nhã Ngôn vừa bấm số nhà vừa đi vào phòng bếp. Lúc vào phát hiện

dầu đang nổ lách tách, dưới tình thế cấp bách, cô bưng cái mâm đựng rau

đã thái sẵn đổ vào trong chảo, sau đó theo thói quen cầm cái muôi đảo đồ ăn. Lúc này, cô đột nhiên phát hiện mình giữa lúc vô ý đã đem điện

thoại di động của Tham mưu trưởng Hách cùng đồ ăn đổ vào chảo dầu......