Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 56 : Thương cảm ly biệt

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Tự chủ của Hạ Hoằng Huân bị khiêu khích mạnh mẽ, nếu không phải sự thật

rành rành trước mắt, anh vốn không tin mình sẽ khát vọng một người con

gái đến như thế. Khi anh khó khăn tự động đặt bàn tay to đầy vết chai

lên phần ngực mềm mại của Mục Khả, anh thật sự có chút không kìm chế

được rồi.



Cảm thấy anh thở ngắn mà hổn hển, tim Mục Khả đập thình thịch mà rối loạn,

bàn tay mềm mại không xương của cô phủ lên sống lưng mạnh mẽ của anh,

dánh vẻ đáp lại rụt rè khiến cô trở nên vô cùng mảnh mai. Một động tác ỷ lại đơn giản lại khiến cho cổ họng Hạ Hoằng Huân rên một tiếng thở trầm thấp mà gấp gáp. Tay anh không tự chủ dùng sức, nặng nề vuốt ve Mục

Khả, hôn rất sâu mút lấy cánh môi mềm mại của cô, triền miên lại vội

vàng......



Nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng tăng cao, bàn tay nóng đến gần như làm cô bị

bỏng. Khát cầu rõ ràng mãnh liệt như vậy, là dục vọng nguyên thủy nhất

của loài người. Nhiệt độ nóng bỏng khác thường đột nhiên tới khiến Mục

Khả theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi đụng chạm của anh, lại đổi

lấy cái ôm càng chặt hơn. Cô nghe thấy Hạ Hoằng Huân khàn khàn cảnh cáo: “Đừng lộn xộn!”



Giật mình khi cảm thấy dục vọng phái nam của anh đang chạm vào thân thể cô,

Mục Khả sợ đến không dám cử động, cả người nhũn ra nhắm chặt mắt mặc cho môi lưỡi anh xâm nhập lãnh địa của cô, từ sâu đến cạn, từ gấp đến chậm, dần dần trở nên dịu dàng.



Lý trí còn sót lại được khôi phục, thật vất vả mới niêm phong được mãnh

thú vào trong cơ thể, Hạ Hoằng Huân thu tay đang ôm eo cô lại, vùi mặt

vào cần cổ thơm ngát của cô, môi dán vào da thịt mịn màng của cô, vô

cùng thất bại nói: “Tiểu quỷ, em muốn hành hạ anh tới khi nào, hả? Anh

mà nghẹn hỏng về sau người chịu khổ chính là em đấy!”



Trong khoảng thời gian nằm chung viện này khiến tình cảm của hai người đột

nhiên tăng mạnh. Mục Khả không che giấu muốn ở bên anh, Hạ Hoằng Huân

chắc chắn anh mà không phanh kịp thì đã có thể bắt cô dễ như trở bàn

tay. Nhưng tư tưởng của anh rất truyền thống, anh muốn đợi đến đêm tân

hôn mới muốn cô!



Gương mặt bởi vì kích tình cùng xấu hổ mà đỏ ửng lên rất đáng yêu, Mục Khả

hơi nhếch môi không nói, dùng sức đánh vào thân thể rắn chắc của anh một cái. Để che giấu lúng túng cô làm như giận dữ nói: “Mau dậy đi, nhìn

gầy mà sao nặng thế hả, đè em sắp không thở nổi nữa rồi.”



Hạ Hoằng Huân cười nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Làm quen trước, về sau khỏi

bỡ ngỡ.” Ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể thiếu nữ, anh không nhịn

được xấu xa cắn hai cái trên cái cổ mịn màng của cô, đau đến Mục Khả

giùng giằng kháng nghị.
bọn họ là quân nhân, nơi này là đơn vị bộ đội.



Kế tiếp là những ngày càng thêm bận rộn. Là Phó Đoàn Trưởng mới nhận chức, đã từng lấy huấn luyện cường độ cao huấn luyện binh lính của cả doanh

trại trinh sát – Hạ Hoằng Huân gánh vác trọng trách huấn luyện. Để nâng

cao năng lực tác chiến tổng hợp của toàn bộ chiến sĩ trong đoàn, ba phần tư thời gian trong ngày của anh cũng bị công việc chiếm hết. Lời hẹn

Chủ nhật gặp nhau tốt đẹp cũng bị đại học C tạm thời sắp xếp lịch học

thêm phá hỏng. Anh dù buồn bực cũng đành chịu đựng mệt nhọc ổn định lại

tinh thần bắt tay vào làm dự án, trong lòng âm thầm mong chờ được đến Sư bộ đi họp, vậy mới có thể rút thời gian vào thành phố gặp cô bạn gái

nhỏ, để giải nỗi khổ tương tư.



Sau khi xuất viện Mục Khả bị học tập cùng học thêm làm cho kiệt sức, đã

liên tục hai tuần lễ không được nghỉ ngơi. Mặc dù như thế, cô vẫn nhiệt

tình cao độ cùng Hạ Hoằng Huân yêu đương “từ khoảng cách xa”, đồng thời

cô cùng Hạ Nhã Ngôn cũng càng ngày càng thân.



Hôm nay vừa hết giờ làm, Mục Khả hẹn đến nhà Hạ Nhã Ngôn ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô tranh rửa bát, sau đó hai cô gái vùi mình trên sô pha xem ti

vi.



Nghĩ đến sự kiện điện thoại di động lần trước, Mục Khả bắt đầu phát huy tính tình ‘bà tám’ trời sinh của phụ nữ, hỏi Hạ Nhã Ngôn: “Em mua điện thoại di động cho cậu út thật à? Chắc cậu không nhận đâu?”



“Dĩ nhiên mua.” Hạ Nhã Ngôn nghe vậy đưa ánh mắt từ trên TV qua, tức giận

nói: “Người ta không chỉ muốn, còn ngại chất lượng không tốt, nói không

tốt như cái chị mua, tức chết em rồi.”



“Không thể nào?” Mục Khả rất hoài nghi, rất thành thật nói: “Sao cậu ấy lại bắt em tốn tiền chứ? Không giống cậu ấy chút nào.”



Nghĩ đến phản ứng của Hách Nghĩa Thành khi không tìm được điện thoại cùng

kiểu, Hạ Nhã Ngôn quả thật phát hỏa, cô cắn răng nói: “Chị còn khen anh

ta có phong độ, chị có biết người ta nói với em thế nào không?”



Cô nhảy từ trên ghế salon xuống, chân không giẫm trên mặt thảm, bắt chước

ánh mắt kia nhìn cô lúc ấy, giọng nói vô cùng khinh thường lại kiêu ngạo nói: “Thôi thì tạm dùng vậy, tôi cũng không muốn làm cô mất mặt. Bác sĩ Hạ à, cô trả tiền đi, dùng tiền lần trước cô phạt tôi ấy, không đủ thì

cô tự bỏ tiền ra thêm vào.”



Trong ánh nhìn đầy sát khí của Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành bình tĩnh nói:



“Nhìn tôi làm gì? Không phải cô nói đền cho tôi sao. Hối hận à? Muộn rồi.”

Sau đó khóe miệng khẽ cong lên, quay đầu hùng hồn nói với nhân viên:

“Tôi lấy cái này, viết hoá đơn đi!”