Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 57 : Tập trung tại bệnh viện

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Nhắc tới sự kiện điện thoại di động, đương nhiên Hạ Nhã Ngôn không thuật lại cho Mục Khả toàn bộ nội dung. Thật đúng là ông có lý lẽ của ông, bà có

lý lẽ của bà. Cô đem quà tặng quý báu của Tham mưu trưởng Hách vào trong chảo dầu, “tháp tùng” anh đi mua, chẳng lẽ không cho người ta phát tiết một tẹo à? Tóm lại là, trong sự kiện này, thái độ của hai người này quả thật không ra gì.

Chẳng qua Hách Nghĩa Thành bất đắc dĩ bị bắt cóc lại rất nghiêm tức. Trong

lòng biết rõ Hạ Nhã Ngôn cố ý tạo cơ hội cho anh trai cô, tránh để anh

phá hỏng khoảng thời gian riêng anh trai cô cùng Mục Khả, dám vừa lôi

vừa kéo anh đi. Nói thật, mặc dù đã chấp nhận mối quan hệ của Hạ Hoằng

Huân cùng Mục Khả, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không quen nhìn hai

người ở cạnh nhau, dù sao cô cũng là cháu gái mà anh yêu thương nhất, so với người tình còn quan trọng hơn gấp trăm lần, bây giờ bỗng nhiên

không thuộc về mình, nhất thời trong lòng rất khó chấp nhận sự thật này. Mặc dù nhiều lúc anh muốn cố gắng thả lỏng tâm tư, nhưng sự quan tâm

chăm sóc hai mươi năm, đâu thể ngày một ngày hai có thể điều chỉnh ngay

được? Cho nên hành động của Hạ Nhã Ngôn khiến Hách Nghĩa Thành cảm thấy

cực kỳ không thoải mái, vô cùng khó chịu. Vì vậy anh mang theo ý định

trả thù rất không quan minh chính mà chọn một cái điện thoại xa xỉ đắt

tiền, khiến bác sĩ Hạ xuất huyết một lần. Nhìn Hạ Nhã Ngôn tức giận như

muốn xẻo thịt anh, còn nghiến răng nghiến lợi quẹt thẻ trả tiền, trong

lòng Hách Nghĩa Thành bỗng nhiên cảm thấy tốt lên không ít.



Đến bãi đậu xe, Hách Nghĩa Thành cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thờ ơ

nói: “Đoán chừng thời gian này anh trai cô đã về rồi, nhiệm vụ của cô

cũng đã hoàn thành xuất sắc, có thể thả tù binh này về được chưa?”



Tù binh? Rõ ràng là trộm cướp thì có! Chẳng trách anh ta không khách khí

ra đòn với cô như vậy, thì ra là thấy rõ bất mãn trong lòng cô. Hạ Nhã

Ngôn cũng không khách khí hung hăng đá một cái vào xe quân dụng của anh, vênh mặt tự đắc yêu cầu: “Nhưng nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành,

đưa tôi về!” Sau đó đứng khoanh tay như nữ vương nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, giống như đang nói: “Có bản lĩnh không phong độ để tôi ở

lại đây xem! Anh dám không, anh dám không?”



Hách Nghĩa Thành hít một hơi thật sâu, ở trong lòng tự nhủ: “Cô ta chỉ là

một người phụ nữ, không chấp nhặt với cô ta.” Cố gắng kiềm chế hỏa khí

bốc lên đầu, anh lên xe, dùng sức đóng sầm cửa lại, thấy Hạ Nhã Ngôn

đứng yên tại chỗ nhìn anh khiêu khích, anh cắn răng nghiêng người mở

cánh cửa bên ghế phụ, hung hăng quát: “Lên xe!”



Im lặng suốt cả quãng đường, đến nơi, Hạ Nhã Ngôn nói một câu: “Tham mưu

trưởng Hách, người biết điều không nên làm kỳ đà cản mũi, anh, hiểu

không?” Để lại một nụ cười ngây thơ vô tội, cô thản nhiên xuống xe, dưới cái nhìn chằm chằm của Hách Nghĩa Thành cô thẳng lưng đi về phía chung

cư.



Nhìn chằm chằm bóng lưng cô càng ngày càng xa, Hách Nghĩa Thành tức giận nói thầm một câu: “Tôi, không hiểu!” Khởi động xe, xoay vô lăng, hất bụi mà đi.



Không có hai bệnh nhân Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả ở giữa, hai người Hách

Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn cũng mất đi cơ hội gặp mặt, ai về nhà nấy

trở lại quỹ đạo cuộc sống thường ngày. Ngày cứ lặng lẽ trôi qua như nước chảy.



Đối với quan hệ của hai người bọn họ Mục Khả cũng không suy nghĩ gì

nhiều. Trong lòng cô, Hách Nghĩa Thành và Hạ Hoằng Huân dù bằng tuổi

nhưng thân phận của cậu cũng luôn là trưởng bối, quan niệm “cố chấp

không đổi” khiến cô ngốc nghếch không phát hiện ra Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn không ngừng phát sinh mập mờ. Thậm chí cô còn quan tâm đến

chuyện lớn cả đời của cậu, kết quả là bị Hạ Hoằng Huân phê bình, anh

nói: “Em còn nhỏ thì biết cái gì, lo tốt chuyện của chính mình là được
“Cậu!”



Rõ ràng đang là mùa đông, nhiệt độ xuống rất thấp, cô chạy đến mồ hôi đầy

trán, Hách Nghĩa Thành thấy vậy không khỏi có chút đau lòng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, anh nói: “Không có việc gì, đúng lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian.” Ánh mắt nhìn thấy lông mày cô đang nhíu chặt, anh nửa đùa nửa thật nói: “Cháu xem, thằng nhóc Hạ Hoằng Huân kia bị

thương khiến cháu đau lòng quá mức. Để chứng minh địa vị của cậu, cũng

phải sử dụng đến khổ nhục kế này rồi.”



Cho tới nay, Mục Khả không hề phát hiện, kể từ lúc cô yêu Hạ Hoằng Huân,

cũng có phần bỏ quên Hách Nghĩa Thành, mặc dù trong lòng cô không ai có

thể thay thế được vị trí quan trọng của cậu, nhưng trong lòng xuất hiện

thêm một người, tình cảm ắt cũng bị san sẻ, mà sự san sẻ này sẽ khiến

người đàn ông cùng cô “nương tựa lẫn nhau” từ lúc năm tuổi cũng cảm thấy có phần mất mát. Ý thức được điều này một chút, Mục Khả tự trách bản

than, cô cúi gằm đầu nói: “Thật xin lỗi.”



Hách Nghĩa Thành rút tay ra gõ xuống trán cô một cái, cười mắng: “Nha đầu

ngốc, nói cái gì mà thật xin lỗi.” Thở dài, anh từ từ nói: “Sớm muộn gì

cũng có ngày đó, không phải anh ta cũng sẽ là người khác. Được rồi, anh

ta tốt hơn nhiều người khác, bất kể là phương diện nào. Cậu yên tâm.”



Giọng của Hách Nghĩa Thành lộ ra một chút thương cảm, thay vì một người cậu,

lại giống như một người thất tình hơn. Không thể không nói, quá trình

đối đầu gay gắt với Hạ Nhã Ngôn khiến cho suy nghĩ của anh thoáng hơn

rất nhiều, ví dụ như tồn tại thành kiến đối với thân phận quân nhân của

Hạ Hoằng Huân, ví dụ như đối với cháu gái quá mức quan trọng khiến cho

tình thân có chút sai lệch. Anh hiểu được rằng, cho dù có yêu Mục Khả

đến đâu, cũng chỉ là tình yêu thương của một người trưởng bối, khác với

tình cảm nam nữ. Anh che chở cho cháu gái, nhưng cháu gái anh cũng cần

một người đàn ông quan tâm chăm sóc.



Thấy Mục Khả thật lâu không nói gì, Hách Nghĩa Thành nói sang chuyện khác:

“Thằng nhóc kia có bắt nạt cháu không? Nếu có bức xúc phải nói cho cậu,

Phó Đoàn trưởng thì là cái gì chứ, cậu vẫn thừa sức xử cậu ta.”



Mục Khả ngồi bên cạnh dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh, bởi vì chịu

đựng đau đớn mà toát mồ hôi, cô nói: “Anh ấy không dám đâu, có cậu làm

chỗ dựa, đều là con bắt nạt anh ấy.” Kề sát vào tai Hách Nghĩa Thành, cô thì thầm nói: “Nói cho cậu biết nha, anh ấy trời không sợ đất không sợ, nhưng lại sợ nhột.”



Thì ra là còn có này nhược điểm, rất tốt! Sờ sờ mái tóc của Mục Khả, Hách

Nghĩa Thành cho cô thêm một chiêu nữa: “Về sau nếu cậu ta dám không

thành thật với cháu, cháu cứ cù cho cậu ta đến khi phục mới thôi.”



Mục Khả gật đầu như thật, sau đó liếc mắt nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn cũng gõ cửa bước vào, cả ba cùng cười vui vẻ.



Tin tức Hách Nghĩa Thành nằm viện rất nhanh truyền đến tai Hạ Hoằng Huân.

Không tính đến khả năng anh ta có thể trở thành cậu vợ tương lai, còn có quan hệ đồng chí bạn bè, anh tất nhiên cũng muốn đến thăm. Nhưng điều

mà người ta không ngờ tới chính là, không khí vui vẻ hòa thuận đến thăm

bệnh thoáng chốc thay đổi, không chỉ khiến anh uống giấm trở về, còn đắc tội với cô bạn gái nhỏ, tình yêu bồi dưỡng bấy lâu nay lần đầu tiên

xuất hiện chiến tranh lạnh.