Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 58 : Hạ – Hách tranh chấp

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Lúc Hách Hạ Hoằng Huân lên Sư bộ họp mới biết tin Nghĩa Thành bị thương.

Chào hỏi qua với Lục Trạm Minh xong, anh trực tiếp đến bệnh viện. Gọi

điện thoại cho em gái hỏi thăm số phòng bệnh thì Hạ Nhã Ngôn cười hì hì

hỏi anh: “Anh, anh đến thăm Hách Nghĩa Thành, hay là đến vì chị dâu đó?”



Anh cũng không biết Chủ nhật Mục Khả được nghỉ. Vốn định đến thăm Hách

Nghĩa Thành xong sẽ qua đại học C đón cô cùng đi ăn tối. Hạ Hoằng Huân

nhanh chóng cúp điện thoại, bước thật nhanh đến phòng bệnh. Nửa tháng

không gặp, anh nhớ cô.



Vui mừng tới không ai ngăn được. Chưa đến phòng bệnh, Hạ Hoằng Huân đã nhìn thấy cô bé mình ngày nhớ đêm mong. Mặc dù cách một khoảng, nhưng anh

chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng cô. Mục Khả mặc áo bông thật dầy, bộ dạng tròn vo có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.



Khi anh chuẩn bị phát huy ưu thế tốc độ cơ động nhanh nhẹn tiến lên kéo cô

thì Tả Minh Hoàng đột nhiên từ phòng bệnh phía trước đi ra. Thấy Mục

Khả, nụ cười trên mặt anh dịu dàng và thân thiết, thấy cô mặc quần áo

thật dầy, anh trêu ghẹo nói: “Ơ, đây là tiểu nha đầu nhà ai vậy, sao

lại béo thành thế này rồi, có đi đường được không vậy?”



“Loại người vô tâm như em, thể trọng rất nhẹ.” Mục Khả cười khanh khách,

giọng nói vẫn trong veo như trước, nhưng do cảm nên mũi hơi nghèn nghẹn. Cô kéo vạt áo bông, nhíu đôi mày thanh tú oán giận nói: “Đã nói cái áo

này quá dầy quá khoa trương, vốn đâu lạnh đến mức này, nhưng cậu út cứ

bắt em mặc, nói không mặc không cho em vào phòng bệnh, quả đúng là

chuyên chế, quá coi thường sức đề kháng của em rồi.”



Biết rõ cô đã có bạn trai, không nên làm ra bất kỳ hành động không thích hợp nào, nhưng khuôn mặt ngây thơ như trẻ con của cô làm Tả Minh Hoàng

không kìm lòng được giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn xoăn xoăn của cô, dịu dàng mà nói: “Trong khoảng thời gian này nhiệt độ không ổn định, em vừa mới khỏi bệnh, quả thật nên chú ý.” Nói xong cẩn thận kéo cổ áo cho cô.



Chưa bao giờ thân cận cùng người ngoài, quen thuộc với Tả Minh Hoàng cũng

do lúc trước nằm viện mà thôi. Mục Khả muốn giơ tay lên ngăn cản, nhưng

anh đã làm xong, trong nháy mắt thu tay về. Để che giấu lúng túng, cô

lặng lẽ lui ra sau một bước, nghe anh tự nhiên nói: “Đi thăm Nghĩa Thành trước đi, đoán chừng anh ta đã buồn bực đến điên rồi. Đợi lát nữa anh

sang phòng bệnh tìm em, sau đó đưa em về nhà.”



“Làm phiền anh quá.” Nói đến đưa cô, Mục Khả ngại ngùng, cô nói: “Hai ngày

nay anh đều đưa đón em, cũng sắp thành tài xế riêng rồi. Em đâu có yếu

ớt như vậy, ngồi mấy trạm xe buýt là đến, không cần đi xe đâu.”



Tả Minh Hoàng lơ đễnh mỉm cười, lúc nhìn lên ánh mắt liếc về cái bóng màu

xanh lá, anh nói: “Được rồi, đừng khách khí, nhiệm vụ Nghĩa Thành giao

cho anh nào dám không hoàn thành. Hơn nữa, anh cũng có ý đồ riêng, không làm tài xế riêng cho em sao lừa em đi dạy tiếng Anh cho cháu anh được

chứ.”



Nhắc tới học sinh tiểu học của cô, Mục Khả cười, “Diệu Diệu rất có thiên phú về ngôn ngữ, thông minh lại thích học, thật ra thì không cần học thêm.

Không thể ép quá mức, học tập cần chú ý phương pháp.” Nhận ra mình nói

như thể rất có kinh nghiệm, cô mỉm cười: “Mẹ em nói, bà là cô giáo anh


“Cậu lại phát huy cái tính chuẩn xác nhanh gọn vô cùng nhuần nhuyễn rồi đấy

nhỉ.” Hách Nghĩa Thành bị vẻ mặt và giọng nói của anh chọc cho hơi cáu,

rất không nể tình hỏi: “Khả Khả đồng ý rồi hả? Cậu hỏi tôi chưa? Chuyện

kết hôn lớn như vậy, một mình cậu tính là được à?”



Cũng biết Hách Nghĩa Thành sẽ không dễ dàng gật đầu để Mục Khả gả cho anh,

Hạ Hoằng Huân không nể nang gì cãi lại: “Không tốt chỗ nào hả? Tôi là

người trong cuộc, tôi không quyết định chẳng lẽ còn chờ anh cho phép tôi tính à? Vậy chẳng hóa ra là xem như trói tôi rồi mặc cho anh cầm súng

tự động bắn xình xịch à.”



Hai người đàn ông giao chiến luôn tràn đầy mùi thuốc súng. Hách Nghĩa Thành không quen nhìn dáng vẻ một mình liệu trước tất cả mọi chuyện của Hạ

Hoằng Huân, giống như chuyện gì ở đây cũng đều trong lòng bàn tay anh ta vậy; Hạ Hoằng Huân không thích Hách Nghĩa Thành tự cho mình là bậc

trưởng bối, chuyện gì của Khả Khả cũng do anh ta quyết định.



Một bên mượn bệnh quấy rối, một bên bá đạo ngang ngược. Mục Khả ngồi ở bên

giường gọt táo, không quan tâm với cái kiểu giằng co của họ. Thật ra thì cô cũng tức giận, cũng không phải bởi vì Hạ Hoằng Huân ghen nhầm mà chủ yếu là bởi vì cái tiếng “Hoằng Huân” của Thích Tử Di kia chọc tới cô.

Đến cô là bạn gái chính thức còn chưa gọi thân thiết như thế, cô ta có ý gì? Hơn nữa người nào đó trong lòng rõ ràng không vui, vậy sao còn phải bày ra cái vẻ không có chuyện gì trước mặt bạn gái cũ? Dù bọn họ cãi

nhau, cũng là việc không thể bình thường hơn, có liên quan tới cô ta

sao? Phải phô ra bọn họ rất ân ái sao? Cô càng nghĩ càng để ý vào chuyện vụn vặt hơn, dùng sức gọt quả táo trong tay để trút giận, xấu hổ cũng

ném ra ngoài chín tầng mây rồi.



Mắt to lườm mắt nhỏ một lát, Hách Nghĩa Thành căm tức tự hạ thấp giường,

nằm xuống giả bộ bệnh tật: “Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu cần làm gì thì làm

đi, đừng có đứng ở đây, tôi không thiếu người gác.”



Tôi đứng gác cho anh khi nào? Anh có mặt mũi lớn thế sao! Hạ Hoằng Huân

giận đến mức lời muốn nói cũng lười nói luôn, nhấc chân đi. Đi tới cửa

phòng bệnh rồi còn không nghe được tiếng Mục Khả gọi anh hoặc là tiếng

đứng dậy. Anh quay đầu lại, thấy vị đồng chí nhỏ vẫn hăng hái cầm dao

gọt trái cây chiến đấu với quả táo, vẻ mặt chuyên tâm.



Rất muốn gọi Mục Khả đi cùng anh, dù sao đã hơn nửa tháng không gặp, hơn

nữa vừa rồi còn ầm ĩ với nhau, lại lo mấy ý nghĩ kì quái của Hách Nghĩa Thành tự nhiên phát tác, để tránh làm khó cô, Hạ Hoằng Huân trầm mặc

khoảng năm giây, cuối cùng không mở miệng.



Gặp ông anh nhà mình mặt hầm hầm từ trong phòng bệnh đi ra, Hạ Nhã Ngôn

bước nhanh về phía trước ngăn anh lại, “Sao đi nhanh thế? Chị dâu đâu?

Còn chưa tới đây sao?”



Bực mình ở cái chỗ cậu đấy, Hạ Hoằng Huân không có tâm tình trả lời em gái, đang muốn đi tiếp, chợt thấy trong tay cô đang cầm bình nước, trong

nháy mắt cơn tức bộc phát, nhìn chằm chằm Hạ Nhã Ngôn, anh giận chó đánh mèo gầm nhẹ: “Ai cho em đưa cơm cho anh ta? Anh ta là ai? Đói bụng à,

tinh thần người ta vẫn tốt lắm đấy!” Sau đó đưa tay mà lấy bình nước đi

mất.