Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 59 : Chiến tranh lạnh
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Giọng nói Hạ Hoằng Huân không cao lắm nhưng đủ để khiến những người trong
phòng bệnh nghe thấy. Hách Nghĩa Thành tức giận, anh chợt ngồi dậy, quát vọng ra bên ngoài: “Hạ Hoằng Huân, cậu vào đây cho tôi!”
Âm thanh trầm thấp xen lẫn tức giận như điện sóng nhanh chóng truyền đi,
nhưng mà, tiến vào không phải là Hạ thiếu gia cường hãn, mà là Hạ tiểu
thư sức chống cự siêu cường. Một người bĩnh tĩnh như Hạ Nhã Ngôn bị giận chó đánh mèo cũng bị bộc phát, cô đá một phát văng cửa phòng bệnh,
thiếu chút nữa đụng phải Mục Khả đang vội vã đi ra ngoài.
Sau khi đỡ Mục Khả đứng vững, Hạ Nhã Ngôn vọt tới trước mặt Hách Nghĩa
Thành, mắt nhìn người nào đó chất vấn: “Anh nổi điên cái gì? Một ngày
không cãi nhau với anh tôi thì cả người anh khó chịu phải không? Nếu
không phải nể mặt mũi chị dâu tôi, anh ấy thèm vào mà tâm đến sự sống
chết của anh? Lại còn cố ý muốn tới thăm anh. Anh cho anh là mặt trời
sao, đến trái đất cũng xoay xung quanh anh chắc!”
Chỉ cần dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết người nào làm cho ông anh nhà
mình mất khống chế, đến nỗi có thể bỏ lại chị dâu mà đi thì có thể thấy
được mâu thuẫn lớn đến thế nào. Hạ Nhã Ngôn hiểu rất rõ Hạ Hoằng Huân,
anh nhất định sẽ không chủ động khơi chuyện, dù gì đó cũng là cậu của
Mục Khả, nói thế nào tương lai cũng đều là người một nhà, mặt trong mặt
ngoài vẫn phải chăm sóc. Nếu như vậy, lần này nhất định là Hách Nghĩa
Thành lại phản đối bọn họ mới khiến Hạ Hoằng Huân có thể giận dữ đến như vậy.
Kiễn nhẫn vất vả lắm mới tích lũy được trong nháy mắt bị tiêu tan, Hạ Nhã
Ngôn giận dữ mắng: “Hách Nghĩa Thành tôi cảnh cáo anh, đừng có mà ngăn
cản anh trai tôi nữa. Anh ấy là bạn trai của Mục Khả, là người yêu cô
ấy, anh chọc tức anh ấy không sao cả, nhưng hạnh phúc của Mục Khả bị hủy hoại thì anh chính là tội nhân thiên cổ!” Vừa nói vừa giơ chân đá đổ
cái giỏ rác bên cạnh, nửa khiêu khích nửa tức giận.
Lúc trước nghe thấy Hạ Hoằng Huân phát tiết mắng cô không đưa cơm cho mình, Hách Nghĩa Thành đã sớm tức chết rồi, tự nhiên bây giờ lại bị mắng chửi một trận, anh hoàn toàn tức giận đến nỗi đang nằm trên giường cũng bật
ngồi dậy, không chút yếu thế mắng lại: “Cô có tư cách gì trách mắng tôi? Hạ Hoằng Huân yêu đương chứ có phải cô yêu đương đâu? Muốn tôi không
ngăn cản anh ta chứ gì? Có cần tôi vứt luôn cái cửa hộ anh ta không?”
“Bỏ ngay cái thói tự cao đấy đi.” Hạ Nhã Ngôn lạnh nhạt khiêu khích anh:
“Tham mưu trưởng Hách là người ra sao, tôi làm sao dám dạy bảo anh. Tôi
chỉ muốn nói cho anh biết, đừng quá tự đề cao mình!”
Chưa bao giờ có người dám nói chuyện với anh như vậy! Hách Nghĩa Thành có
xúc động muốn lật bàn, anh hơi mất khống chế quát: “Hạ Nhã Ngôn!”
“Đủ rồi!” Mục Khả không thể nhịn được nữa rốt cuộc lên tiếng, cô vọt tới
giữa hai người, giọng cô so với hai người kia còn lớn hơn: “Tôi xin các người đừng làm như vậy có được không? Thật khó hiểu! Chuyện yêu đương
mạch máu chân co thắt lại, máu vận hành không thông.
Khi biết Hách Nghĩa Thành hai ngày nay ăn rất ít, Hạ Nhã Ngôn bất đắc dĩ
thở dài, cô cúi đầu nói với Mục Khả đang sám hối: “Chân của anh ta đã
bắt đầu vào giai đoạn chữa trị, trong thời gian này phải cung ứng lượng
máu lớn. Chị ngày ngày cho anh ta uống canh tam thất, sẽ khiến cho mạch
máu co lại, máu không lưu thông, bất lợi đối với việc tái tạo xương.”
Mục Khả giống như đứa bé làm sai việc gì, cô giải thích: “Chị thấy em cho
cậu ấy ăn tam thất nên nghĩ rằng canh tâm thất tốt với cơ thể.”
Hạ Nhã Ngôn vô cùng chuyên nghiệp nói rõ: “Đó là lúc trước anh ta gãy
xương nhẹ, chân của anh ta xảy ra xuất huyết bên trong, tích máu đọng
lại, gây sưng, đau đớn, khi đó dùng tam thất có thể co lại mạch máu, rút ngắn thời gian ngưng máu, gia tăng chất làm đông máu, vô cùng thỏa
đáng, sau này thì không được.”
“Đã hiểu.” Mục Khả khiêm tốn gật đầu, áy náy nhìn về Hách Nghĩa Thành, nhỏ
giọng nói: “Thật xin lỗi, cậu, đều tại cháu quá ngu ngốc.”
Hách Nghĩa Thành nắm tay của cô an ủi: “Nói linh tinh gì vậy, cháu cũng
không phải là bác sĩ, không hiểu những thứ này rất bình thường.”
Mục Khả khổ sở không kìm được, cô rút tay về lau đi nước mắt, nghẹn ngào
nói: “Cháu về trường học trước, buổi chiều còn có tiết, cháu phải ở đó.” Cô ở lại không những không thể chăm sóc Hách Nghĩa Thành, còn làm bệnh
tình anh tăng thêm, Mục Khả rất áy náy.
Rất sợ mình nói nặng lời nói làm trong lòng Mục Khả sinh ra gánh nặng, Hạ
Nhã Ngôn đuổi theo, sau đó đi đến phòng ăn lấy cơm cho Hách Nghĩa Thành. Đề phòng vết thương trên chân của anh tái phát lần nữa, đêm đó cô ở lại bệnh viện không về nhà.
Nửa đêm Hách Nghĩa Thành tỉnh lại, phát hiện Hạ Nhã Ngôn nằm ở đầu giường
ngủ thiếp đi. Không rõ là tâm tình gì, có chút vui mừng, có chút phức
tạp, thậm chí còn có mấy phần mâu thuẫn, cuối cùng, anh bất giác cười
cười, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.
Bệnh tình Hách Nghĩa Thành ổn định, Mục Khả đi theo Hạ Nhã Ngôn học tập rất
nhiều về cách chăm sóc thông thường. Nhìn thấy chiến tranh lạnh của Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn đã được hóa giải, Mục Khả cảm thấy mất mát,
cô ôm gối salon che mặt, trong miệng lẩm bẩm: “Hạ Hoằng Huân đáng chết,
nhiều ngày như vậy rồi cũng không tới thăm em, làm như em không tồn tại
có phải không? Rủa cho anh đi ô tô không khởi động được xe, đi xe đạp
thì nổ lốp!” Dáng vẻ nghiến răng nghiến kia còn có lực sát thương hơn cả hôm cô bộc phát trong bệnh viện, căn bản đã quên mình đã tắt điện thoại đi động, còn rút luôn dây điện thoại ở ký túc xá ——