Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 60 : Gậy ông đập lưng ông
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Những thứ như kỹ thuật tấn công, mưu lược, chiến thuật linh tinh gì đó Hạ
Hoằng Huân dĩ nhiên chỉ cần tiện tay thôi là làm được hết. Vậy mà, trong việc yêu đương, đã có kiếp sống mười năm quân lữ như anh cũng hơi chậm
chạp. Chiến tranh lạnh anh lại càng không hiểu. Cả Lục Trạm Minh còn
biết người nào đó cưng chiều cô bạn gái nhỏ như hòn ngọc quý trên tay,
thử nghĩ xem, đồng chí Hạ Hoằng Huân sao chịu được nhiệt độ thấp kéo
dài? Nhưng mỗi khi anh chuẩn bị chủ động xuất hiện đi bắt người thì
không phải đi họp cũng phải đi sát hạch, bị công việc quấn chặt vào
người anh quả thật còn thiếu chưa phân thân thôi.
Chiến tranh lạnh kéo dài, sắc mặt Hạ Hoằng Huân càng ngày càng lạnh lẽo, mà
khi điện thoại của Mục Khả báo tín hiệu tắt máy thì anh chỉ biết vỗ trán than thở. Phân nhân viên truyền tin đi nạp thẻ điện thoại cho đồng chí
nhỏ xong lại gọi lại, nhưng vẫn tắt máy, tin nhắn gửi đi cũng như đá
chìm xuống biển.
Nghĩ lại, trong đợt anh về đơn vị huấn luyện quên mở máy thì Mục Khả nói anh là người cổ đại, lãng phí thiết bị truyền thông hiện đại thì hùng hồn
thế nào. Nhìn bây giờ xem, rõ ràng cô nhẫn nại hơn anh nhiều, một tuần
liền không mở máy. Ngồi trong phòng làm việc, Hạ Hoằng Huân tức giận, có ảo giác như bị chèn ép, anh nhận ra rằng nếu còn chiến tranh lạnh tiếp
thì không khéo anh sẽ bị tinh thần phân liệt mất. Anh nhận được điện
thoại của Hạ Nhã Ngôn, cô nói là trong lúc vô tình nghe được Mục Khả và
Hách Nghĩa Thành nói đến chuyện tháng Giêng ra nước ngoài học, hỏi anh
có biết không thì Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng nổi giận rồi rồi.
Thân là Phó Đoàn Trưởng anh lại tự mình đến sân huấn luyện, bắt tay với mấy chiến sĩ đang luyện tập mà khiến họ suýt chút nữa là kêu cha gọi mẹ
rồi. Lại nhìn người ta, vác nặng chạy việt dã 5km mà tim không đập mạnh, hơi thở không hổn hển, sức chiến đấu dũng mãnh làm mọi người á khẩu,
chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
“Là lính, thì chỉ một từ: tập luyện! Cái gì gọi là ‘nuôi quân một ngày dùng binh chỉ một giờ’? Đó là luyện tập mà ra, không phải khoác lác ra!” Tư
thế đứng nghiêm trang ở chính giữa sân huấn luyện, Hạ Hoằng Huân để mũ
huấn luyện ở trên đầu vai cất cao giọng nói: “Đừng để tôi phải nhắc lại
lần nữa, lính tốt vũ khí mới có tác dụng, chúng ta phải tập luyện nghiêm túc!”
Các chiến sĩ trẻ tuổi nghe giáo huấn không dám thả lỏng đứng nghiêm ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hắng giọng kêu: “Rõ!”
Lời đáp chỉnh tề lại vang vọng khiến Hạ Hoằng Huân cực kỳ hài lòng, quân
nhân nên như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải giữ vững khí thế như
núi, khí thế đủ để nhìn ra sức chiến đấu của cả đoàn.
Ninh An Lỗi nghe thấy tiếng hô cao ngất của mấy chiến sĩ, nhìn bọn họ sau
khi bị Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng dùng hết sức mà chạy từ đằng xa,
không coi ông và Lục Trạm Minh bên cạnh ra gì cứ thế xông qua. Ông bị
sức mạnh trên người họ phát ra làm cho kinh hãi.
Khi dư âm mãnh liệt dần dần tản đi, Ninh An Lỗi hỏi Lục Trạm Minh: “Hạ
Hoằng Huân sao đấy? Mấy cậu lính này có chịu được sự huấn luyện của cậu
ta không? Đây cũng không phải là trại trinh sát.”
nữa đâu đấy.” Không đợi Hạ Hoằng Huân nói chuyện, avatar “Doanh trưởng”
thành màu xám, Mục Khả logout rồi.
Không ngờ đồng chí nhỏ nhà mình bình thường hay mơ mơ màng màng thế mà lại
tinh ranh như vậy! Hạ Hoằng Huân nghẹn, vẻ mặt có chút quẫn. Anh thấy
nên đánh giá lại cô vợ tương lại lần nữa, rõ ràng anh chưa biết được
thực lực của cô ấy, như vậy thật bất lợi.
Câu ‘không cần anh’ mà cô cũng dám nói, càng ngày càng không ra gì! Hạ
Hoằng Huân tức giận đóng máy vi tính, lực lớn làm Viên Soái nhíu mày,
đau lòng nhìn bảo bối dưới tay cấp trên, không dám nói gì.
Đêm tối trôi qua rất nhanh, phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, Mục
Khả đã rời giường từ sớm, chọn bộ quần áo thích nhất thay ra, hào hứng
xuống tầng đi làm.
Tô Điềm Âm phát hiện cả ngày khóe miệng Mục Khả đều cong lên, lúc tan việc còn không nhịn được cười cô: “Ô, sau cơn mưa trời lại sáng rồi hả? Vui
cả ngày, được Hạ lão đại cầu hôn rồi à?” Sau khi quyết định quan hệ yêu
đương với Viên Soái, Tô Điềm Âm liền theo bạn trai đổi cách xưng hô với
Hạ Hoằng Huân thành Hạ lão đại rồi.
“Cầu cái đầu cậu ấy.” Mục Khả thưởng cho cô một cái cốc mạnh, “Nhanh đi mua
thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan cho đại soái nhà cậu đi.”
“Gì, thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan?” Tô Điềm Âm không hiểu, “Đùa gì đấy? Anh ấy muốn ăn à?”
......
Mục Khả gọi điện cho Hách Nghĩa Thành, chắc chắn có người bắt anh cơm xong
mới vội tới kí túc xá. Xuống tầng dưới, quả nhiên là thấy một chiếc xe
việt dã quân sự dừng ở đấy. Cô dè dặt, chân không khống chế được mà chạy chậm lại, nhìn rõ biển số xe thì nặng nề thở ra.
Đi một vòng quanh xe, chắc chắn không phải Hạ Hoằng Huân lái xe, cô lầm
bầm lầu bầu: “Quả nhiên là hoa mắt, kiểu dáng không giống nhau.” Với cái kiểu gây sự hôm qua, Mục Khả đoán hôm nay Hạ Hoằng Huân sẽ xuất hiện,
còn cố ý ăn diện, kết quả......
Cảm giác thất vọng thoáng chốc ập vào lòng, Mục Khả nhấc chân, dùng sức đá
bánh xe trước mấy cái, sau đó nghịch ngợm làm mặt quỷ với kính xe màu
đen, miệng nói đâu đâu: “Không đến, bỏ anh, bỏ anh......” Nhìn kính xe sửa lại cổ áo ngoài một chút, cô bĩu môi nói: “Hạ Hoằng Huân, nếu
hôm nay anh không xuất hiện, em sẽ......”
Còn chưa nói xong, cửa kính ở chỗ ngồi sau đột nhiên bị kéo xuống, gương
mặt tuấn tú đang cười sát lại gần cô, cười như không cười nói: “Tiểu
quỷ, soi xong chưa? Anh ngủ được một giấc rồi đấy!”