Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 61 : Lão Hạ thẳng thắn thành khẩn

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Hạ Hoằng Huân đã bí mật núp ở ghế sau một lát rồi, nắm chắc thời gian “ẩn

núp”, anh yên lặng tập trung chờ cô bạn gái nhỏ chui đầu vào vòng mai

phục.



Nhìn thấy Mục Khả cong khóe miệng bước nhanh tới, anh suýt chút nữa thiếu

kiên nhẫn mở cửa xe nhảy xuống, nhưng muốn xem phản ứng của cô nên cuối

cùng Hạ Hoằng Huân cũng kiềm chế lại được. Khi Mục Khả đối diện với cửa

kính của anh nhăn mặt thì biểu cảm nghịch ngợm đáng yêu đó làm khóe môi

Hạ Hoằng Huân bất giác cong lên.



Đồng chí Giải Phóng Quân đột kích bất ngờ toàn thắng. Mục Khả bị chấn động

kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn Hạ Hoằng Huân mặc thường phục đeo caravat, mặc dù anh chỉ mặc áo khoác bình thương nhưng vẫn toát lên vẻ

khí khái anh hùng đến bức người, chỉ có điều nụ cười của thân sĩ kia,

nếu nhìn kỹ dường như có chút bất cần đời.



Nhìn mái tóc xoăn đen nhánh, đến áo khoác ngoài vừa vặn màu trắng gạo, rồi

đến đôi boots nhỏ nhắn màu đen, nụ cười bên môi Hạ Hoằng Huân lớn dần,

thân mật kéo cao cổ áo cho cô, anh chậm rãi hỏi: “Nếu hôm nay anh không

xuất hiện, em định làm gì?”



Nhìn thấy sự trêu chọc trong ánh mắt anh, Mục Khả lúng túng cũng khôi phục

lại một ít nguyên khí, cô gỡ tay anh ra rồi lúi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh: “Hôm nay anh có xuất hiện hay không cũng chỉ

có một kết quả, chính là, chính là…..”



Hạ Hoằng Huân nhíu mày, hứng thú nhìn biểu cảm của cô, bình tĩnh khích lệ nói: “Tiếp tục!”



“Chính là......” Cho dù Hạ Hoằng Huân đứng chỗ nào thì khí thế cũng rất

mạnh mẽ, Mục Khả nhất thời bị bí từ, hơn nửa ngày mới thốt lên một câu:

“Chính là bị chặn ngoài cửa.”



Thấy cô xoay người muốn đi, Hạ Hoằng Huân giữ chặt cánh tay cô lại, cười hỏi: “Vậy à? Quà cũng không cần sao?”



Từ ngày yêu nhau đến giờ, đồ vật Hạ Hoằng Huân đưa cho cô không phải đồ ăn vặt thì là nhân dân tệ. Mục Khả nghe thấy từ quà tặng từ miệng anh,

trong lòng tràn ngập tò mò, đấu tranh tư tưởng một hồi, cô cực kỳ không

chịu khuất phục nói: “Anh như vậy thì biết tặng quà gì?” Thân thể vẫn

không nhúc nhích, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn anh.



Véo một cái lên mặt cô, Hạ Hoằng Huân nói: “Em tự mang lên, anh chỉ phụ

trách mua.” Nói xong nhét cái chìa khóa vào trong tay cô, nghênh ngang

bước lên tầng, bộ dạng ngựa quen đường cũ cứ như thể anh là nam chủ nhân của nơi này vậy.



Mấy phút sau, Mục Khả tức giận ôm một bó hoa hồng to lên tầng, một tay giơ

cái túi to lên chất vấn: “Nếu như em đoán không nhầm, cái này mới chính

là do anh mua.”
rất xin lỗi vì đoạn tình cảm trong quá khứ với cô ấy đã khiến em bất an. Nhưng xin em hãy tin tưởng anh, người anh thích chỉ có em, người anh

muốn cưới cũng chỉ có em, anh sẽ không quay đầu lại, thật đấy.” Bàn tay

xoa nhẹ lên gò má mịn màng của Mục Khả, dường như là an ủi nhưng lại

càng giống yêu thương.



Trên người Hạ Hoằng Huân mang theo hơi lạnh của mùa đông giá rét, nhưng

trong lồng ngực anh lại ấm áp dễ chịu vô cùng, Mục Khả có chút mềm yếu,

càng ôm anh chặt hơn, cô lẩm bẩm: “Em cũng rất thích anh!”



Hạ Hoằng Huân kiên định nói: “Anh biết, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”



“Vậy anh có thể đến xin lỗi cậu được không? Mặc dù hai người cùng tuổi,

nhưng đấy là cậu của em, xét về bối phận anh nhất định phải hạ mình.”

Mục Khả ngẩng đầu lên, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Trước đây có nhiều

chuyện em không hiểu, kể từ khi em và anh pử bên nhau em mới phát hiện

cậu ấy vì chăm sóc em mà khiến bản thân bị trễ nải.” Cô trừng mắt nhìn

Hạ Hoằng Huân, giọng nói có chút hờn ghen phê bình: “Anh cùng bác sĩ

Thích cũng đã có một khoảng thời gian bên nhau đấy thôi, mà cậu còn chưa có nổi mối tình đầu, so đi sánh lại, anh không xấu hổ sao!”



Hạ Hoằng Huân lại bị chẹn họng, nhớ tới Mục Nham cũng đã khuyên anh nên có lời cảm tạ Hách Nghĩa Thành, anh cười khổ mà nói: “Biết rồi, anh sẽ xin lỗi anh ấy.” Yêu Mục Khả, đời này Hạ Hoằng Huân anh coi như hết rồi. Có đối thủ như Hách Nghĩa Thành làm sao có ngày ngẩng đầu chứ? Đồng chí

Tham Mưu Trưởng quả thật có thể nói là anh vĩnh viễn không đánh bại

“Tình địch”.



Anh nghe lời như thế làm Mục Khả rất hài lòng, cô khẽ cười, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên một bên má của anh.



Hạ Hoằng Huân cong môi, ánh mắt rơi đúng vào đôi môi khẽ mím lại của cô,

anh nói nhỏ: “Lần này dùng lực đấy!” Nói xong, hôn cô rất sâu......



Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm xúc từ lồng ngực lan ra khắp thân thể. Mục Khả hơi ngẩng đầu, hô hấp nhè nhẹ lướt qua mặt Hạ Hoằng Huân,

mặc cho anh chiếm lấy cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé không tự chủ dò vào bên trong quân trang của anh, cách một lớp áo sơ mi

trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nơi eo gầy mà mạnh mẽ của anh. Hạ Hoằng Huân

động tình, cởi áo khoác ngoài bao lấy cô đặt lên trên cửa, hôn sâu

hơn………….



Hiểu nhầm rốt cuộc cũng được hóa giải, Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân hòa hảo

như lúc ban đầu. Tình cảm liên tục được hâm nóng làm con đường cầu hôn

của đồng chí Phó Đoàn Trưởng trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nhưng tính

tình nghịch ngợm của Mục Khả vẫn không thay đổi. Hành động tạm coi như

là màn cầu hôn “thâm tình” của anh lại cô làm loạn lên trong nháy mắt!

Mặt khác, ngày hôm sau vợ chồng son đến bệnh viện lại ngoài ý muốn phá

vỡ chuyện tốt của Tham Mưu trưởng Hách. Rất đúng lúc nhìn thấy anh đang

cầm tay Hạ Nhã Ngôn…..