Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 63 : Âm kém dương sai (Thượng)
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Từ sâu trong ánh mắt Hạ Hoằng Huân ẩn hiện nụ cười mơ hồ, anh nhàn nhã nói: “Kể lại được không?”
Hiển nhiên là anh không hài lòng với lời giải thích của Hách Nghĩa Thành.
Tâm tình không tốt nên Hách Nghĩa Thành có vẻ hơi uể oải, hoàn toàn mất đi
sự sắc bén lúc thay Mục Khả dạy dỗ Hạ Hoằng Huân. Anh phiền não oán
trách nói: “Tôi thấy tiểu tử cậu am hiểu nhất là giả vờ, rõ ràng là quen biết Tả Minh Hoàng, nhưng lại làm như người xa lạ để đùa giỡn tôi cùng
Mục Khả.”
“Đùa giỡn hai người? Lời này dựa vào đâu thế?” Hạ Hoằng Huân cau mày: “Đừng
có nói một nửa lại thôi, không có anh giới thiệu, tôi làm sao biết Tả
Minh Hoàng là ai.”
“Cậu đừng có giả bộ.” Hách Nghĩa Thành trừng mắt nhìn anh, tức giận nói:
“Cậu ta suýt chút nữa trở thành em rể cậu, cậu còn nói không biết?”
“Em rể?” Hạ Hoằng Huân kinh ngạc, “Anh nói Tả Minh Hoàng cùng Nhã Ngôn?
Không thể nào!” Em rể nhà ai? Hạ Hoằng Huân nhìn không vừa mắt!
Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống giả bộ, cơn tức của Hách Nghĩa Thành
cũng tan một chút, chỉ vào cái cốc trên bàn ý bảo Hạ Hoằng Huân lấy cho
anh một ít nước. Hạ Hoằng Huân giơ tay đập lên bả vai của anh, đứng dậy
hầu hạ đồng chí Tham mưu trưởng.
Có lẽ không ai phát hiện ra, hai người đàn ông này bình thường hay đối
chọi gay gắt nhưng thật ra thì rất ăn nhịp. Bỏ qua một vài lần xung đột, thì có thể nói tính tình Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành quả thật rất giống nhau: không thích vòng vo, thẳng thắn hào sảng, ngạo khí tự tin.
Hách Nghĩa Thành uống một ngụm nước thấm giọng, sau đó ảo não nói: “Có thể
tôi đã quá nghiêm trọng hóa vấn đề, có lẽ quan hệ của bọn họ còn chưa
tới lúc nói chuyện hôn nhân, nhưng dù sao cũng không phải quá trong
sạch…..”
Không quá trong sạch? Nói cái gì vậy! Quả đúng là vốn từ quá nghèo nàn. Hạ
Hoằng Huân hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, cảnh cáo nói: “Anh phê
bình tôi thế nào cũng được, nhưng vu không được nói xấu Nhã Ngôn.”
“Thu hồi cái dáng vẻ huấn luyện cấp dưới của cậu lại.” Hách Nghĩa Thành lại
truyền tới, Hạ Hoằng Huân nghe thấy sau lưng có người gọi: “Nhã Ngôn.”
Nhìn thầy người từ trên tàu điện ngầm xuống chạy lại gần, Hạ Nhã Ngôn giới
thiệu: “Anh, đây chính là Thích Tử Di mà em đã từng nhắc đến với anh,
bạn học chung thời đại học của em, cũng là bác sĩ bệnh viện lục quân.”
Đó là lần đầu tiên Hạ Hoằng Huân gặp Thích Tử Di. Vẻ mặt anh bình tĩnh
nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp cao gầy giống em gái mình. Nhìn cô ấy
ôm em gái, nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu chào hỏi: “Xin chào,
đồng chí Thượng úy.” Không sai, lúc ấy cấp bậc của Hạ Hoằng Huân chỉ là
Thượng úy.
Hạ Hoằng Huân phối hợp vươn tay, nhàn nhạt nói: “Xin chào!”
Dưới nhiệt độ thấp hơn mười độ, bàn tay Hạ Hoằng Huân cực kỳ ấm áp, Thích Tử Di ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn khôi ngô, không khỏi khẽ đỏ
mặt, đã quên buông tay.
Để khỏi làm cô lúng túng, Hạ Hoằng Huân rút tay về, dặn dò Hạ Nhã Ngôn đôi câu, sau đó tạm biệt rời đi.
Khi Hạ Hoằng Huân đã lên taxi, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh
Thích Tử Di, cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh đưa giọng nói dịu dàng của
Tả Minh Hoàng vào trong tai của Hạ Nhã Ngôn. Cô nghe thấy anh chào hỏi
với Thích Tử Di: “Sao vẫn còn đứng ở ngoài này, hứng gió không cần nhiệt độ hả?”
Lưu luyến nhìn hướng chiếc taxi rời đi, Thích Tử Di lôi tay Hạ Nhã Ngôn
giới thiệu: “Tả Minh Hoàng, bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi nổi tiếng nhất
của bệnh viện chúng tôi. Hạ Nhã Ngôn, bạn thời đại học của tôi, là bác
sĩ ưu tú được phân tới khoa chỉnh hình.”
Tả Minh Hoàng mở cửa xuống xe, nụ cười dịu dàng khiến cho người ta có cảm
giác đang đắm mình trong làm gió xuân, anh lịch sự nói: “Hoan nghênh cô, Nhã Ngôn.”
Trong chớp mắt bị anh nắm tay, tim Hạ Nhã Ngôn đập mãnh liệt không ngừng. Hạ
Nhã Ngôn Đối với Tả Minh Hoàng cũng giống như Thích Tử Di đối với Hạ
Hoằng Huân – vừa gặp đã yêu.