Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 64 : Âm kém dương sai < hạ >
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Từ ông nội đến bố, rồi đến anh trai, những người đàn ông Hạ Nhã Ngôn tiếp
xúc toàn là những người mạnh mẽ, bỗng nhiên xuất hiện Tả Minh Hoàng nho
nhã lịch sự, cô bị dáng vẻ dè dặt, khí chất thanh cao hấp dẫn. Số lần
làm việc cùng nhau càng nhiều, cô càng không kìm lòng được mà yêu anh.
Vậy mà, đường tình của Hạ Nhã Ngôn không hề thuận lợi. Rõ ràng cùng gặp một ngày, vậy mà khi Thích Tử Di nhờ cô làm mối theo đuổi được Hạ Hoằng
Huân thành công, cười đùa bảo cô gọi chị dâu, thì cô và Tả Minh Hoàng
vẫn không có tiến triển gì. Quen biết một năm cho đến lúc Hạ Hoằng Huân
và Thích Tử Di chia tay, họ vẫn dậm chân tại chỗ như cũ.
Tâm ý của Hạ Nhã Ngôn, có lẽ từ khi bắt đầu Tả Minh Hoàng cũng đã nhận ra
rồi, nếu không giữa bọn họ sẽ không xảy ra nhiều chuyện “mập mờ” làm
người ta hiểu lầm như vậy. Ví như, vào bữa tiệc cuối năm của bệnh viện
anh sẽ thuận theo đám đám đồng nghiệp đang ồn ào kêu gào mời cô song ca
bài “Em trân quý nhất”; ví như, anh sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya cho cô khi
cô trực đến khuya còn tự mình lái xe đưa cô về nhà; ví như, anh sẽ ở
cạnh chăm sóc an ủi khi cô bị ốm; ví như, anh sẽ là bạn trai cô để chặn
sự theo đuổi không ngừng nghỉ của người khác. Những việc này, đủ để
khiến Hạ Nhã Ngôn đang trải qua mối tình đầu lầm tưởng anh thích cô, chỉ vì tính hướng nội nên mới không phá bỏ cánh cửa kia. Vì vậy, cô quyết
định chủ động xuất kích, chỉ tiếc, kết quả không như cô mong muốn.
Sự cự tuyệt rõ ràng trong mắt Tả Minh Hoàng khiến người ta không thể làm
ngơ, anh nói như đinh đóng cột: “Nhã Ngôn, anh cho rằng chúng ta là bạn
tốt, tri kỷ không có gì giấu nhau.” Một câu nói đơn giản, nhưng lại
tuyệt tình làm cho người ta không chấp nhận nổi.
Thì ra là cô tự mình đa tình. Hạ Nhã Ngôn bỗng thấy không thể chịu đựng
nổi, suýt nữa cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Quay lưng lại, cô
khẽ ngửa đầu, đẩy lùi những giọt nước mắt.
Thật lâu sau, cô cúi đầu nói: “Như vậy, coi như em chưa từng nói gì.” Cô
cũng không phải loại người dây dưa không dứt, đã bị cự tuyệt, chẳng lẽ
còn muốn mất nốt cả tự trọng sao?
Không khó để nghe ra tiếng nghẹn ngào của cô, Tả Minh Hoàng bước lên một bước đỡ bả vai của cô, lại bị cô nhẹ nhàng mà kiên định tránh ra. Hạ Nhã
Ngôn xoay người đối mặt với anh, cố gắng để giọng bình tĩnh, cô thành
thật nói: “Thứ lỗi cho em không có cách nào làm tri kỷ của anh. Bởi vì
thích anh, em không thể thản nhiên được. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không
dây dưa gì đâu, chúng ta còn là đồng nghiệp. Trừ cái đó ra, không còn gì khác.”
Mộng tan nát dưới đất, cuối cùng đã diễn xong màn kịch câm một năm rồi. Lần
đầu trải qua tình trường Hạ Nhã Ngôn bị một trò chơi “mập mờ” khiến cho
thương tích đầy mình. Chuyện xưa với Tả Minh Hoàng, rốt cuộc cô cũng chỉ là vai phụ mà thôi.
Tả Minh Hoàng đứng dưới ánh trăng, nhìn bóng lưng cô rời đi, ra sức tát
mình một cái. Anh biết rõ thái độ anh mập mờ không rõ ràng đã làm tổn
thương cô. Nhưng anh đã không thể mở miệng nói anh thích cô ở mặt học
thuật, thích cô tính tình thẳng thắn bộc trực. Bởi vì so ra anh phát
hiện mình chung tình với cô gái đáng yêu Mục Khả kia hơn.
Đến cuối cùng, Hạ Nhã Ngôn cũng không biết Tả Minh Hoàng thật ra đã từng
động lòng với cô, chỉ là khi muốn qua lại với cô thì anh em tốt Hách
Nghĩa Thành lại đưa Mục Khả tới trước mặt anh, đốt cháy tình yêu mới
Thành bày ra cái vẻ mặt đối đầu với anh em, người ta chào hỏi anh, còn
muốn giúp đẩy xe lăn, anh lại lạnh nhạt nói: “Không cần, có giỏi thì xử
lý cho tốt nợ đào hoa của cậu đi.”
Tả Minh Hoàng không hiểu chân tướng, nên khi anh định đưa tay lấy mũ trên
đầu Mục Khả xuống thì không biết Hách Nghĩa Thành lấy đâu ra sức lực,
không đợi Mục Khả phản ứng lại, đã duỗi tay ra kéo cô đến bên cạnh, vẻ
mặt âm trầm nói: “Bị Hạ Hoằng Huân nhìn thấy mà xử lý thì đừng có oán
trời trách người. Phải biết, ngay cả tôi anh ta cũng không thèm để ý,
chứ đừng nói gì đến cậu!”
Tả Minh Hoàng bị xoáy đến đỏ cả mặt, anh xấu hổ cười cười, đang muốn hỏi
Hách Nghĩa Thành hôm nay sao lại như ăn phải thuốc nổ, thì giọng Hạ
Hoằng Huân âm trầm vang lên. Tả Minh Hoàng nghe anh nói: “Không đâu, mặt mũi của cậu út tôi đương nhiên phải nể. Còn những người khác,” dừng một chút, đi qua sau lưng Hách Nghĩa Thành làm thay việc của Mục Khả, anh
đẩy xe lăn, giọng nói không tốt nhắc nhở: “Quả thật nên tự cầu phúc đi!”
Mục Khả lặng lẽ kéo tay áo anh, nhưng không ngăn được anh nói tiếp, Hạ
Hoằng Huân nói với Hách Nghĩa Thành: “Rắc rối là do anh khơi mào, làm
sao để diệt nó đây?”
Biết Hạ Nhã Ngôn thích Tả Minh Hoàng đã mấy năm rồi, bây giờ không biết cô
có còn nhớ mãi không quên không, trong lòng Hách Nghĩa Thành đã bị cơn
tức hừng hực thiêu đốt, anh phối hợp với Hạ Hoằng Huân kích động nói:
“Rắc rối ở đâu ra! Vốn muốn đùa chút thôi, tự nhiên lại làm thật!”
Bên môi Hạ Hoằng Huân hiện lên nụ cười hài lòng, anh nhíu mày khích lệ nói: “Trước thắng là giấy, sau thắng là tiền, tôi xem trọng anh!”
Hạ Nhã Ngôn từ phòng làm việc đi ra nước mắt trên mặt đã khô hết rồi, trừ
mắt có vẻ hơi đỏ, người ngoài sẽ không biết được cô vừa mới khóc. Nhìn
thấy Tả Minh Hoàng đứng ngơ ngác ngoài hành lang, cô thản nhiên đi qua,
vẻ mặt bình tĩnh lướt qua anh, sau đó không để ý đến quy định của bệnh
viện không được gây ồn ào, cô đi giày cao gót đến gần ba người Mục Khả,
lấy danh nghĩa là bác sĩ tuyên bố với Hách Nghĩa Thành: “Lập tức truyền
nước biển, không truyền hết thì hủy bỏ tất cả các loại phúc lợi!”
Hách Nghĩa Thành nổi giận, “Không được, cơm cũng không cho ăn? Tôi là bệnh nhân đấy!”
Hạ Nhã Ngôn hung hăng lườm anh một cái: “Bệnh nhân thì sao? Thượng Đế bị
bệnh còn phải nghe theo bác sĩ. Còn ăn cơm, anh ăn cái vung đi!”
Nhìn Hạ Nhã Ngôn vênh váo kiêu ngạo đi qua anh dặn y tá truyền nước biển
xong rồi đi luôn, Hách Nghĩa Thành xoay người lại nhìn Hạ Hoằng Huân:
“Nhìn đi, nhìn em gái anh xem, lúc nào cũng hung dữ, cô ta lấy việc
trừng phạt tôi làm niềm vui đây mà!”
Mục Khả liếc mắt nhìn với Hạ Hoằng Huân, làm như nhắc nhở thật: “Cậu út,
cậu phải chuẩn bị tư tưởng, năng lực tác chiến đơn độc của Hạ Nhã Ngôn
cũng không thua kém gì Phó Đoàn trưởng Hạ xuất thân từ lính trinh sát
đâu.”
Hách Nghĩa Thành sĩ diện hão anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không tin là không bắt được cô ta, chờ coi!”